GẢ CHO LƯƠNG AN

7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa chạm vào, chàng khẽ run một cái.

 

Ta hoảng hốt hỏi:

 

“Sao vậy? Chàng thấy không khỏe ở đâu?”

 

Chàng không nói nổi, chỉ lắc đầu yếu ớt.

 

Ta thử nắm lấy tay chàng, chàng định giật ra, nhưng ta lại siết chặt hơn.

 

Chỉ một lúc sau, cái lạnh thấu xương từ tay chàng truyền vào cánh tay ta.

 

Nhưng ta phát hiện, hình như chàng dễ chịu hơn một chút.

 

Vì vậy, ta lại cầm lấy tay còn lại của chàng, quả nhiên thấy nhịp thở của chàng ổn định hơn đôi phần.

 

Thấy thế, ta cúi đầu, bắt đầu cởi áo của chàng.

 

Chàng biết ta định làm gì, cố sức cản lại: “Đừng như thế…”

 

Nhưng giờ này khắc này, ta là người làm chủ.

 

Ta cố chấp cởi áo chàng, rồi lại tự mình cởi y phục.

 

Chàng quay mặt đi.

 

Ta cúi người, dán thân mình lên người chàng.

 

— Lạnh!

 

— Lạnh đến tận tim gan!

 

Ta không nhịn được mà bật thốt lên:

 

“Lạnh quá!”

 

Chàng toàn thân căng cứng, nghiến răng bật ra mấy chữ:

 

“Đừng... như vậy…”

 

“Không... đáng đâu…”

 

Không đáng?!

 

Chàng là phu quân của ta, ta là thê tử của chàng.

 

Thấy chàng chịu khổ, ta sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ?

 

Ta không làm được.

 

Ta run rẩy dùng tay và chân, ôm lấy chàng, ép sát thân thể, đem chút hơi ấm của ta, truyền sang để xua tan cái giá lạnh ăn mòn xương tủy trong người chàng.

 

Không biết qua bao lâu, ta cảm thấy nhịp thở chàng bình ổn trở lại.

 

Mà ta cũng mệt mỏi đến mức thiếp đi trong lúc áp mặt vào lồng n.g.ự.c lạnh băng của chàng.

 

08

 

Vừa mở mắt ra, câu đầu tiên ta nói, mặt đỏ bừng:

 

“Á! Quần áo của ta… là ai giúp ta mặc vậy?”

 

Lương Tùy An cúi đầu mỉm cười:

 

“Yên tâm, tất nhiên là vi phu.”

 

Phải rồi, ta nhớ rõ thân thể chàng dần dần ấm lại, tức là chàng đã không còn đau đớn đến thế nữa.

 

Trong lòng ta vui như mở hội — cuối cùng cũng có thể giúp được chàng đôi chút.

 

Đến mùa đào nở rộ, Lương Tùy An hứa sẽ đưa ta đến thôn Đào Hoa thưởng hoa khắp núi đồi.

 

Đó là một trang viên của hầu phủ, cách kinh thành ba ngày đường.

 

Lòng ta rộn ràng không thôi, sung sướng đến mức vỗ tay cười rạng rỡ.

 

Ta để bảo mẫu ở lại phủ, chúng ta chỉ mang theo Phi Vân cùng vài nha hoàn, tùy tùng là đủ.

 

Đồ đạc cũng chẳng cần mang quá nhiều, chỉ cần đủ dùng dọc đường là được.

 

Lương Tùy An nhìn ta bận rộn, ánh mắt đầy ý cười.

 

Dù đã lược bỏ rất nhiều, nhưng vẫn chất đầy hai chiếc xe ngựa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-luong-an/7.html.]

Ta ôm đầu than vãn:

 

“Trời ơi, sao lại nhiều như vậy! Rõ ràng ta chỉ mang theo một chút xíu mà thôi!”

 

Lương Tùy An vừa cười vừa véo má ta:

 

“Nàng a, học đâu cái thói nói dối quen miệng vậy?”

 

“Đám điểm tâm, trò chơi, ai mang nào?”

 

Ta lè lưỡi, cười ranh mãnh:

 

“Lúc ngồi xe buồn, lấy ra chơi giải sầu đó mà~”

 

Chàng khẽ lắc đầu cười.

 

Dạo gần đây tâm trạng chàng khá hơn rất nhiều, cười cũng nhiều hơn.

 

Phụ thân và mẫu thân chàng đều thấy trong mắt.

 

Đệ đệ cùng cha khác mẹ của chàng — Lương Tùy Tông — cũng thường xuyên đến thăm, nói chuyện triều chính cùng chàng.

 

Ta cứ cảm thấy ánh mắt Lương Tùy Tông kia có gì đó láu lỉnh, gian xảo.

 

Ta kể với Lương Tùy An, chàng chỉ cười:

 

“Đệ ấy từ nhỏ đã dính lấy ta, gan nhỏ như hạt đậu, ngay cả con kiến cũng không dám giẫm chết.”

 

Ta “ồ” một tiếng, thì ra là ta đa nghi.

 

Tình huynh đệ thâm sâu như thế, đâu thể giống đám người nhà họ Lưu kia.

 

Dọc đường, ta vui mừng như chim sổ lồng, nơi nào cũng muốn nhìn, cũng muốn ngó.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Đi qua một khu chợ, người đông như nêm, vô cùng náo nhiệt.

 

Ta vén rèm xe, cố vươn cổ ra ngắm nhìn.

 

Chỗ kia có đám người vây kín, tiếng hò reo náo động, hẳn đang có trò vui gì đó.

 

Ta lập tức quay đầu, dùng ánh mắt van nài nhìn về phía Lương Tùy An.

 

Thấy chàng mặt mày bình tĩnh, ta sốt ruột đến mức vò tay vò tóc.

 

Chàng bật cười khẽ:

 

“Dọa nàng một chút thôi, xem nàng cuống quýt kìa.”

 

“Dừng xe.” — chàng nhẹ giọng nói.

 

Ôi chao! Ta lập tức ôm lấy chàng một cái thật chặt.

 

Chàng còn chưa kịp phản ứng, ta đã nhảy xuống xe hí hửng chạy đi.

 

Ta len lách qua đám đông, vươn đầu vào xem.

 

Một hán tử cởi trần cường tráng đang biểu diễn “ngực đập đá”.

 

Tiếng hét vang lên, chiếc búa lớn giáng xuống, viên đá vỡ làm đôi.

 

Hán tử tung người bật dậy, vỗ tay, không hề hấn gì.

 

Mọi người quanh đó đồng loạt hò reo, rồi hán tử cùng đồng bạn bê mâm đi xin thưởng.

 

Tiếng xu xuân leng keng rơi vào mâm.

 

Ta định thưởng, nhưng phát hiện mình không mang theo tiền.

 

Theo phản xạ, ta quay đầu tìm Lương Tùy An.

 

Chàng đã sớm đứng sau lưng ta, đưa cho ta một xâu tiền đồng.

 

Giờ có tiền rồi, ta hào phóng ném cả xâu vào mâm.

 

Tiếng “đoàng” vang lên, khác hẳn tiếng xu lẻ, khiến mọi người đều nhìn sang.

 

Hán tử vội cúi đầu cảm tạ, làm ta đỏ cả mặt.

 

Ta kéo tay Lương Tùy An, muốn nhanh chóng rời đi.

 

“Sao thế? Thẹn rồi à?” — chàng cố tình hỏi.

 

“Đây là lần đầu tiên ta thưởng tiền người ta đó, ai ngờ cảm giác tiêu tiền lại sảng khoái đến thế!”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận