nhưng dám, chỉ trợn mắt điên cuồng hiệu cho Hách Minh Thời.
"Người yêu của nhút nhát thôi."
Chiếc nhẫn bạch kim đeo ngón áp út tay .
siết chặt mảnh giấy phục vụ nhét cho trong tay.
Trên đó là một dãy điện thoại và địa chỉ.
.
"Quý An, lâu gặp. Hách Minh Thời hành hạ đến mức sống dở c.h.ế.t dở, tiếp theo sẽ là đấy."
Giọng lạnh lùng khiến nổi da gà.
Sao nữ chính nguyên tác rơi cảnh ngộ ?
cố tỏ ngoan ngoãn mấy ngày liền, lừa Hách Minh Thời là chợ.
Thực chất là gặp Khương Điềm.
Tóc cô rối bù, ánh mắt dữ tợn: "Quý An, đúng là cao tay, khiến Hách Minh Thời ngày đêm nguôi nhớ về ."
Cô kể, khi rời , cô luôn ở bên Hách Minh Thời.
Thái độ của với cô từ xa cách dần trở nên dịu dàng hơn.
Để phá vỡ lòng tin của Hách Minh Thời dành cho , cũng vì để mối quan hệ của hai thêm mật, thậm chí cô còn tiết lộ cả cốt truyện nguyên tác và nhiệm vụ hệ thống.
Từ đó, thái độ Hách Minh Thời đột ngột đổi.
Khương Điềm dùng thủ đoạn nhốt viện tâm thần.
Còn bản trở nên dễ cáu gắt, dần hóa điên cuồng.
"Hách Minh Thời tự biến thành kẻ điên, ép phát điên, cố ý uy h.i.ế.p hệ thống, tất cả chỉ để về."
"Anh chính là tai họa!"
hoang mang hình.
Trong cốt truyện, vốn chỉ là phiến đá lót đường cho thành công của Hách Minh Thời.
"Quý An, đừng trách ."
" chỉ sống, tất cả đều do các ép ."
ngẩng đầu, lưỡi d.a.o trái cây kề sát cổ, bàn tay Khương Điềm siết chặt hơn, m.á.u chảy dọc theo lưỡi dao.
Toàn bỗng mất hết sức lực.
Thì trong tách thuốc!
Đều tại mấy năm nay sống trong u mê, mất hết cảnh giác.
Hách Minh Thời hớt hải chạy tới, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vết thương .
"Đừng hại , cô gì?"
Khương Điềm: " chỉ sống bình thường, hai các mới là đồ bệnh hoạn, đáng ghét!"
"Được."
Hách Minh Thời đáp gọn lỏn.
đẩy về phía .
Khương Điềm hớn hở chạy về phía thang máy bay trực thăng.
Đột nhiên, lưỡi d.a.o đ.â.m xuyên cơ thể cô.
“ từng sẽ cho phép cô sống sót rời ?"
Giọng Hách Minh Thời khàn khàn.
"Hách Minh Thời, tha cho cô , xin em!"
khẩn khoản nài nỉ.
Khương Điềm chỉ thương ở cánh tay, cuối cùng vẫn rời an .
Suốt đường về, mặt mày Hách Minh Thời ảm đạm, tốc độ xe tăng vọt.
Hách Minh Thời quăng lên giường.
"Anh trai, thu chút lòng trắc ẩn đầy ắp của ."
"Anh trai, thể thương hại kẻ tổn thương , thể thương em lấy một ?"
"Anh nghĩ em sẽ cho cơ hội chạy trốn thứ hai ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/em-trai-phat-dien-roi-muon-giam-cam-toi/chuong-2.html.]
phản bác: "Hách Minh Thời, định chạy trốn."
Hách Minh Thời giật máy trợ thính , nhét lòng bàn tay : "Đừng rơi nhé, sẽ phạt đấy."
Chiếc máy trợ thính còn ấm của , mồ hôi khiến lòng bàn tay trở nên nhớp nháp.
Hơi thở của hai chúng quấn quýt lấy .
nài nỉ Hách Minh Thời nhẹ nhàng chút.
Hắn bất chấp, dùng ngón tay chỉ tai, giọng điệu chế nhạo:
"Anh trai, to lên nào."
“Em thấy gì cả.”
Thư ký than thở với , Hách Minh Thời thường xuyên ăn cơm, còn việc cường độ cao, sớm muộn gì cũng đổ bệnh.
Cúp máy, thở dài não nề.
Nấu xong ba món mặn một món canh, đóng hộp cẩn thận, thẳng tiến đến công ty của Hách Minh Thời.
Công ty vốn là của cha , từng rơi tay chú, Hách Minh Thời đoạt khi trưởng thành.
Còn nhà chú thì kẻ ác tự kẻ ác trị.
“Cốc cốc cốc”
bước , Hách Minh Thời vẫn đang cặm cụi xem tài liệu.
Thấy , vội vã nở nụ : “Anh trai, đến?”
“Nghe thư ký em chịu ăn uống tử tế nên đặc biệt mang cơm đến cho em đây.”
Mùi thức ăn thơm lừng bốc lên.
Hách Minh Thời ăn ngấu nghiến như chịu đói lâu ngày, thậm chí chỉ nhai qua loa.
Miệng lập tức nổi bong bóng nước.
nhận thấy bất thường, giữ chặt đũa : “Không ăn nữa.”
Hách Minh Thời ngước với ánh mắt ngây thơ: “Anh trai, em đói.”
nhíu mày: “Rốt cuộc xảy chuyện gì với em?”
Năm đó khi rời , Hách Minh Thời tin, lùng sục khắp nơi từng ở.
Nữ chính Khương Điềm - công lược - điên cuồng nhồi nhét đầu ý nghĩ cô mới là chân mệnh thiên tử.
Để đẩy nhanh tiến độ cốt truyện, Khương Điềm còn đổi vô t.h.u.ố.c mê tình.
Trút hết .
Hách Minh Thời dù nóng như lửa đốt vẫn chịu khuất phục.
Tìm lọ t.h.u.ố.c độc nuốt ực.
Hơi nóng trong tắt lịm, cái giá trả là vị giác vĩnh viễn hồi phục, thanh quản cũng ảnh hưởng, giọng trở nên khàn đặc.
Khi kể với chuyện , Hách Minh Thời tỏ hờ hững.
Hắn ôm lòng, miệt mài nắn bàn tay .
Còn , chỉ cảm thấy xót xa vô cùng, nỗi tuyệt vọng phận giật dây như con rối bao trùm lấy .
“Vẫn còn đau ?”
“Anh trai thương em ?” Môi Hách Minh Thời lướt qua mu bàn tay , “Anh còn bỏ em nữa ?”
lặng thinh.
Hắn như quả bóng xì : “Trong miệng em đắng quá.”
Hắn ăn kẹo như ý nguyện.
Chỉ điều, viên kẹo chính là .
Bác sĩ gia đình tìm đến , đề nghị hỗ trợ chữa trị bệnh điên của Hách Minh Thời.
ngạc nhiên.
Từ ngày trở về, hiếm khi thấy Hách Minh Thời phát điên.
Trừ những lúc đè lên giường.
Xanh Xao
"Không bệnh của em khỏi ?"
Vị bác sĩ với gương mặt ủ rũ:
“Bệnh ngày càng trầm trọng mà còn chịu hợp tác điều trị, giấu bệnh cho ai . Nói gì cũng tin chúng ."
nhíu mày lật từng trang hồ sơ bệnh án của Hách Minh Thời.