Dựa Vào Hệ Thống, Ta Cai Quản Triều Đình

Chương 14

"Được được được! Muội bắt đầu giống Lý Thành rồi đấy! Muội còn là muội muội của ta nữa không?"

 

Sở Cẩn vô cùng tức giận, phẩy tay áo bỏ đi.

 

Ta không thể không tính đến chuyện tước đoạt quyền lực của hắn.

 

Ta quyết định điều Chu Tây Từ, tướng lĩnh Tây Bắc quân, về kinh đô.

 

Nếu còn có một người nguyện vì ta mà đối địch với cả thiên hạ, vậy nhất định là hắn.

 

Nửa tháng sau, ta dắt Hoàng nhi, đích thân ra ngoài thành nghênh đón Chu Tây Từ.

 

Hắn không chỉ tự mình trở về, mà còn mang theo một vạn tinh binh Tây Bắc quân.

 

Những năm qua, biên cương Tây Bắc mở rộng hàng trăm dặm, đều là công lao của những binh sĩ dưới trướng Chu Tây Từ. Xét về tư lịch, cũng nên để họ trở về hưởng phúc, nhận chút phong thưởng.

 

Vừa hay, lại điều hai vạn binh sĩ từ tay huynh trưởng ta đến bổ sung vào chỗ trống của Tây Bắc quân.

 

Sở Cẩn rất tức giận. Hắn hiểu rõ, ta điều Chu Tây Từ về là để phân tán binh quyền trong tay hắn.

 

Hắn không còn cách nào khác. Mười mấy năm không gặp, cho dù là huynh đệ từng vào sinh ra tử, thì lòng người cũng đã đổi thay.

 

Việc bọn họ không thể đồng lòng, chính là lợi ích lớn nhất của ta và Hoàng nhi.

 

"Thần, tham kiến Bệ hạ, tham kiến Thái hậu nương nương!"

 

"Ái khanh bình thân!"

 

Lý Hồng năm nay mười tuổi, dùng lễ nghi cao nhất tiếp kiến Chu Tây Từ.

 

Ta đứng bên cạnh Hoàng nhi, nhìn nam nhân phong trần mệt mỏi trước mắt.

 

Hắn mặc một thân giáp trụ, thân hình cao lớn, thẳng tắp, dù đã ngoài ba mươi, ánh mắt vẫn trong sáng, sạch sẽ, giống hệt thiếu niên mười lăm năm trước.

 

Ta và hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên bên cạnh phụ thân, cùng nhau đọc sách, cùng nhau luyện võ, thanh mai trúc mã, tâm ý tương thông.

 

Đáng tiếc, cuối cùng ta vào cung làm Hoàng hậu, hắn thì đến Tây Bắc xa xôi, mười lăm năm không trở về.

 

Hắn sợ gặp ta sẽ đau lòng, còn ta thì ngày đêm nhớ hắn đến khắc cốt ghi tâm.

 

Khóe môi ta gượng gạo nở một nụ cười, trong lòng trâng lên nỗi bi thương khôn  xiết.

 

Mười lăm năm không gặp, vật đổi sao dời, chúng ta đều không còn trẻ nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận