DỰA VÀO ĐIỆN THOẠI TÔI UNG DUNG NẰM THẲNG Ở TẬN THẾ
Chapter 1
1.
Sau gáy vẫn còn âm ỉ cảm giác đau đớn như thể xá* sống xé toạc từng mảnh da thịt. sững tại chỗ hồi lâu, mới nhận …
Trạm Én Đêm
trọng sinh !
Tim đập như trống trận, tay cầm điện thoại run rẩy kiểm tra thời gian.
18 giờ đúng!
Còn một tiếng nữa, là đến thời điểm âm thanh cơ khí đó vang lên như kiếp .
Không kịp nghĩ nhiều, mang theo chìa khóa, lao thẳng đến trung tâm thương mại gần nhất.
mở mã thanh toán điện thoại, liền một , giọng dồn dập: “Điện thoại dung lượng lớn nhất, m á u mới nhất, loại nhất, cần giá, nhanh, cảm ơn.”
Nhân viên bán hàng tươi ngậm miệng nổi, hồ hởi đưa cho chiếc điện thoại mới toanh.
Ngay khi chuẩn thanh toán, một bàn tay bất ngờ giật lấy chiếc điện thoại cũ của , cùng với giọng gằn đầy tức giận vang lên: “Hoàng Mật, em bệnh ? Em lương tháng bao nhiêu mà đòi mua cái điện thoại đắt thế hả?!”
Giọng …!
Là bạn trai – Trương Đàm, và đồng nghiệp nữ của , Diêu Đồng. Cũng chính là hai kẻ cặn bã kiếp cố ý đẩy giữa đàn xá* sống!
siết c.h.ặ.t t.a.y đến mức để cả vết móng đỏ lòng bàn tay, mới kìm nén cơn xung động bóp chế* ngay tại chỗ.
2.
Bây giờ tuyệt đối lúc để cãi vã. nuốt ngược cơn phẫn nộ xuống, cố gắng giữ bình tĩnh, : “Trương Đàm, tiêu tiền của , liên quan gì đến ! Đó là điện thoại của , trả ngay!”
Trương Đàm nhét điện thoại túi, dứt khoát: “Không ! Em tiêu tiền linh tinh quá, phụ mua nhà mua xe? Lẽ nào trông chờ mỗi nuôi em? Anh giữ tiền giúp em!”
hề do dự: “Chúng chia tay ! Trả điện thoại cho , ngay lập tức.”
Trương Đàm thoáng sững , đó lập tức nổi đóa: “Chỉ vì mua cái điện thoại mà đòi chia tay ?! Hoàng Mật, em đúng là hám hư vinh! Nhìn Đồng Đồng mà học hỏi , tiết kiệm, giản dị bao!”
Diêu Đồng chớp mắt ngọt ngào, giọng nũng nịu: “A Đàm, đừng trách chị Mật nữa mà. Chị cùng công ty với , hiểu cực khổ thế nào. Dĩ nhiên là thể chu đáo như em ~!” Nói xong, cô khẽ nở một nụ đầy khiêu khích.
Kiếp , khi tận thế đến, và Trương Đàm đang ở nhà. Dị năng vật phẩm thức tỉnh của chúng là một con d a o sắc bén, cắt sắt như bùn và một chiếc bật lửa thể phun lửa. Nhờ hai dị năng tấn công đó, chúng chỉ giế* ít xá* sống, còn thu gom kha khá vật tư.
Cho đến khi Diêu Đồng tìm đến cửa. Vật phẩm dị năng của cô là một cái bấm móng tay, chủ động đề nghị nương tựa Trương Đàm, còn ngại chuyện ba sống cùng - hai nữ hầu một chồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dua-vao-dien-thoai-toi-ung-dung-nam-thang-o-tan-the/chapter-1.html.]
Trương Đàm tất nhiên là vui như mở cờ trong bụng, dù thì tận thế , còn luật hôn nhân gì trói buộc nữa.
kiên quyết từ chối, đề nghị chia tay, chỉ hợp tác như đồng minh. Hai đó thì mặc kệ , công khai mật mặt, đều mắt nhắm mắt mở, thèm để tâm.
Mỗi tìm vật tư, đều phân chia theo tỉ lệ đóng góp một cách công bằng.
cuối cùng, bọn họ vẫn nhân lúc thiếu lương thực, đẩy giữa đàn xá* sống, để cắn sống!
3.
liếc thời gian - 18:25!
Chỉ còn 35 phút, tận thế sẽ ập đến!
còn nhanh chóng về nhà và tải app!
đưa tay định giật điện thoại, nhưng Trương Đàm lập tức giữ chặt túi quần, còn bộ định đánh : “Cho dù chia tay, cũng từng mời cô ăn mấy đồ ngoài, còn tặng cả hoa đấy! Giờ cô trả bằng tiền chứ? Điện thoại cũ cứ coi như cô đặt cọc ở !”
thật sự hận bản mắt mù kiếp mới nhầm .
đang định gọi bảo vệ, thì đúng lúc cảnh sát ngang qua cửa hàng. Mắt sáng rực, lập tức hét lớn: “Cứu mạng! báo cảnh sát!”
Cảnh sát thấy tiếng kêu cứu, liền nhanh chóng tiến về phía .
chỉ thẳng Trương Đàm: “Chú cảnh sát! Người cướp điện thoại của !”
Trương Đàm thấy cảnh sát, lập tức hoảng loạn. Hắn vội vàng trả điện thoại cho , nịnh: “Không, … là bạn gái , bọn đùa giỡn chút thôi mà…”
Cảnh sát nghi ngờ liếc , sang hỏi : “Cô gái, thật chứ?”
Nếu là bình thường, chắc chắn sẽ bắt cảnh sát áp giải về đồn! bây giờ thời gian về đồn biên bản. Điện thoại lấy , lập tức : “ truy cứu nữa, cảm ơn chú cảnh sát ạ.”
Sau khi cảnh sát rời , thanh toán thật nhanh. Ôm chiếc điện thoại mới, bước nhanh khỏi cửa hàng, trái tim vẫn còn đập thình thịch vì căng thẳng.
Bên ngoài, xe cộ vẫn tấp nập, qua dường như vẫn hề gì. Bầu trời vẫn như bình thường, dấu hiệu gì bất thường.
. Khí hậu cực đoan, xá* sống khát m á u, vật tư thiếu thốn… Tất cả, sắp sửa ập đến.
lao về phía xe điện của , lưng vang lên giọng châm chọc của Trương Đàm và Diêu Đồng: “A Đàm , chị Mật hôm nay quá đáng thật đấy, khác hẳn em, chỉ đau lòng vì thôi~!”
“Hừ, hôm nay dám gọi cả cảnh sát? Nếu quỳ xuống cầu xin , sẽ bao giờ tha thứ!”