ĐỒNG TÂM KẾT

Chương 4: Bên ngoài không được tùy tiện

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EpEX7X6s

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong chốc lát, ta hơi chột dạ.

 

Chỉ trong một thoáng.

 

Vệ Chỉ đúng là vô lý hết phần thiên hạ, rõ ràng là hắn làm trái luân thường, lại như thể ta phụ tình hắn mà bỏ chạy vậy.

 

Ta liếc xéo hắn một cái, rồi đạp mạnh lên chân hắn.

 

“Ta chỉ nói không thân cận với đàn ông không dùng xà phòng hoa quế, khi nào ta nói dùng rồi thì được ngủ cùng ta hả?”

 

Vệ Chỉ nhăn mày vì đau.

 

Nhưng hắn lại phá lên cười.

 

“Tiểu Thiền muội muội, nàng muốn làm liệt nữ tiết phụ, còn ta thì nàng không cho.”

 

“Nàng chọn Vệ Hành chẳng qua vì hắn có tiền đồ. Ai biết đâu sau này ta sẽ vượt lên?”

 

“Không cần vội đẩy ta ra.”

 

“Ca ca ta là khúc gỗ, hắn làm sao hầu hạ nàng cho nổi? Hay là thử với ta xem?”

 

Mùi quế phả vào mặt, khiến người ta mê mẩn.

 

Ta ngẩng tay, từng chút từng chút vuốt qua lông mày, đôi mắt Vệ Chỉ.

 

Khi hắn không cười, thoáng khiến ta ngỡ như Vệ Hành đang trước mắt, bao ngày không gặp, ta thực sự rất nhớ chàng.

 

Vệ Chỉ liền thừa cơ, cúi đầu cắn lên môi ta.

 

Như thể ba trăm năm chưa từng uống nước, chỉ chăm chăm mút lấy môi ta, đến khi ta thở dốc đá hắn ra.

 

Vệ Chỉ vẫn mỉm cười tà mị.

 

“Tẩu tẩu, sinh đôi thì có cảm ứng với nhau.”

 

“Ta biết rõ vui buồn của hắn, hắn cũng biết của ta.” Hắn nghiêng đầu cười, “Sau khi hai người viên phòng, ta đêm nào cũng mất ngủ, chỉ muốn nếm thử một chút, thì ra nàng có vị như vậy.”

 

Hả?

 

Ta ngây người.

 

Trong đầu đột nhiên hiện lên vài hình vẽ trong sách tránh hỏa, mặt đỏ bừng, không rõ vì xấu hổ hay tức giận.

 

“Phì, ta không tin!”

 

“Nghe nói ca ca vội vàng trở về kinh, có khi giờ đang ở gần đây đấy. Nàng nói xem, hắn có biết chúng ta đang làm gì không?”

 

Như muốn chứng thực lời hắn.

 

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân, giọng nam nhân trẻ trầm thấp.

 

“Phu nhân ở đâu?”

 

“Nàng quen ăn mặn, không dùng được đồ chay, ta đến đón nàng về nhà.”

 

15

 

Là Vệ Hành!

 

Chắc là nỗi vui mừng lộ hết lên mặt, khiến Vệ Chỉ nổi giận.

 

Hắn giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, ép lên đỉnh đầu.

 

Hôn lên má ta như nổi cuồng phong, môi ta bị hắn gặm đến rớm máu.

 

Hắn cắn vào vết thương.

 

Máu rịn ra, hắn liên tục hút lấy.

 

Ngoài cửa, bước chân càng lúc càng gần.

 

Có tiếng gõ cửa.

 

“Phu nhân, ta về rồi.”

 

Ta há miệng định kêu cứu, nhưng chỉ phát ra một tiếng rên ngắn, Vệ Chỉ lại thừa cơ làm loạn.

 

Lòng ta rối bời.

 

Ta đá hắn, cắn hắn, đến khi hắn chịu buông tay.

 

“Hắn tốt đến thế sao? Nhất định phải là hắn à?”

 

“Phải!”

 

“Vệ Chỉ, khi nào học làm chó được rồi hẵng quay lại tìm ta!”

 

Ta chẳng kịp chỉnh lại tóc tai rối bù.

 

Mở cửa nhào vào lòng Vệ Hành, vài tháng không gặp, chàng gầy hẳn, tay áo còn vương bụi đường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dong-tam-ket/chuong-4-ben-ngoai-khong-duoc-tuy-tien.html.]

Hẳn là cưỡi ngựa suốt đêm trở về.

 

Nhìn thế này, chẳng giống Vệ Chỉ chút nào cả!

 

Ta chớp mắt.

 

Mắt đẫm lệ, ôm lấy chàng khóc, nước mắt làm ướt cả áo Vệ Hành.

 

“Phu quân, thiếp nhớ chàng lắm.”

 

Vệ Hành khựng lại.

 

Chàng đặt tay lên vai ta, không biết nên đẩy ra hay ôm chặt hơn.

 

Trong điện, chậm rãi bước ra một người khác.

 

“Ca ca, khổ cho huynh cưỡi năm con tuấn mã mới về kịp kinh thành.”

 

“Tẩu tẩu mùi vị thật không tệ.”

 

16

 

Ta sững sờ trong lòng Vệ Hành.

 

Lòng ta lưỡng lự.

 

Không biết nên khóc to hơn, bi thương hơn, đổ hết lên đầu Vệ Chỉ, chia rẽ huynh đệ họ.

 

Hay là nên khóc nhỏ thôi?

 

Chưa kịp nghĩ xong, tay Vệ Hành đang đặt trên vai ta khẽ động, nhẹ nhàng vỗ lưng ta.

 

“Không ăn uống tử tế, gầy hẳn đi rồi.”

 

Chàng mở áo choàng, choàng lấy ta, “Trên núi gió lớn, đừng để lạnh.”

 

Ta dụi mặt vào lòng chàng.

 

Tim đập thình thịch bên tai, vang dội không dứt.

 

Ta ôm chặt lấy chàng.

 

Nhỏ giọng đáp lại, cũng vừa hay nghe thấy chàng khẽ nói một câu:

 

“Đừng sợ.”

 

Chàng lớn tiếng nói với Vệ Chỉ:

 

“A Chỉ, nàng là tẩu tử của đệ.”

 

Vệ Chỉ cười nhạt: “Thì sao? Chẳng qua là một nữ nhân, ta dùng thấy hợp, huynh nhường cho ta thì sao?”

 

Ta tức đến nghiến răng.

 

Ta là món hàng sao? Còn để chuyển qua chuyển lại?

 

Ta định bật khỏi áo choàng mắng Vệ Chỉ một trận.

 

Nhưng Vệ Hành tuy nhìn dịu dàng bình tĩnh, tay lại siết rất chặt, ôm ta không buông, giọng vẫn lạnh băng.

 

“Không thể.”

 

“Nàng là người ta cưới về qua đủ lễ nghi, tên đã ghi vào gia phả Vệ gia, sau này con của ta sẽ chào đời từ bụng nàng, ta cùng nàng nuôi con, quản nhà, chung tay gánh gió mưa, trăm năm sau chôn chung một mộ.”

 

“Nàng không phải là ai cũng có thể đùa giỡn.”

 

“Đệ cũng không.”

 

Bên ngoài đại điện im phăng phắc.

 

Giọng Vệ Chỉ trở nên lạnh lẽo: “Nhưng ca ca, nửa năm trước huynh đâu có nói như vậy.”

 

Vệ Hành không tranh, không biện.

 

“Bởi khi đó, ta còn chưa biết nàng.”

 

Vì chưa biết, chưa quen, nên không nghĩ rằng mình cũng sẽ động lòng.

 

Cũng sẽ luyến tiếc.

 

Cũng sẽ không muốn buông tay.

 

Tim ta bỗng ngứa ngáy, mũi cay cay.

 

Chỉ muốn ôm Vệ Hành thật chặt, muốn kiễng chân hôn chàng, muốn hòa làm một thể, không phân ranh giới.

 

Thế là mượn chiếc áo choàng che khuất, ta kiễng chân cắn nhẹ lên cằm chàng.

 

Vệ Hành siết eo ta.

 

“Bên ngoài không được tùy tiện, chờ về phủ đã, được không?”

 

“Về nhanh đi mà~” ta giục chàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận