Đối Tượng Công Lược Làm Phản Rồi

Chương 4: Đối Tượng Công Lược Làm Phản Rồi

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi đi nhanh vậy, vẫn bị người ta phát hiện.

“Vậy hai cậu thật sự làm hòa sao?”

Bạn cùng phòng phấn khích: “Mọi người đồn là cậu bị đá, không biết họ nói gì sau lưng nữa. Giờ thì các cô ấy xác nhận thất bại rồi.”

“Chúng tớ chưa làm hòa.”

“Hả? Chưa làm hòa sao sáng nay đi cùng nhau đến trường?”

“Tớ đi dự sinh nhật em trai anh ấy…”

“Trời ơi, gặp gia đình rồi à?” Bạn cùng phòng bất ngờ cắt ngang.

Tôi nghẹn lời, nhận ra giải thích chuyện này khó.

Tôi không thể nói mình đang theo đuổi em trai Cố Đình Bạch.

Nếu không, mọi người trong trường sẽ nghĩ sao?

Thôi chịu hiểu lầm vậy.

Chỉ cần đừng để Cố Đình Hoành nghe được.

Không ngờ, vừa nghĩ có thể tránh tình huống khó xử, Cố Đình Hoành lại đến trường tôi và Cố Đình Bạch vì giải bóng rổ liên trường.

Trên sân, cậu toát mồ hôi. Tôi đưa nước, cậu uống một ngụm rồi hỏi: “Cậu đã bên anh trai tôi rồi sao?”

Tôi giật mình: “…Ai nói vậy với cậu?”

Cậu vừa đến mà đã biết?

Xung quanh là nhóm fan lén nhìn cậu.

Cậu chỉ về đám người: “Tôi tình cờ nghe họ nói về cậu và anh trai tôi.”

Chết rồi.

【Vậy cô vẫn chọn phương án hai? Chinh phục cả hai?】 Hệ thống lên tiếng.

Tôi mệt mỏi: 【Đừng nói chuyện với tôi.】

【Cố Đình Bạch đã nói muốn cưới cô rồi đấy, chỉ đợi hai năm, cô không muốn chờ?】

【Yêu nhau một chuyện, cưới lại là chuyện khác. Tôi phải về, nếu cưới anh rồi về sau thì sao?】

【Vậy là cô lo cho anh ấy?】

【…Cậu nghĩ quá nhiều rồi.】

“Vậy là cậu cố tình tiếp cận tôi phải không?” Cố Đình Hoành lên tiếng lần nữa.

Tôi bừng tỉnh, hơi ngạc nhiên khi cậu ấy đã biết tôi chủ động tìm đến.

“Tôi luôn cảm thấy kỳ lạ với những điều trùng hợp giữa chúng ta mỗi lần gặp nhau.”

Ánh mắt cậu ấy trở nên sắc sảo hơn bao giờ hết khi nhìn tôi.

“Vậy có phải vì bị anh trai tôi từ chối, cậu muốn lấy lòng tôi để trở lại với anh ấy?”

Hả?

Tôi nhìn cậu đầy bối rối.

Lời khen ‘thông minh’ vừa nãy, tôi rút lại ngay.

“Cậu nên nói thẳng ra đi, tôi cứ tưởng là…”

“Tôi không tiếp cận cậu vì anh ấy. Khi quen biết cậu, tôi không biết cậu là em trai anh ấy, và tôi cũng không nói với cậu chuyện mình quen anh ấy để tránh hiểu lầm.”

Tôi giả vờ buồn bã: “Thực ra, tôi thật lòng chỉ muốn làm bạn với cậu, không ngờ lại bị hiểu nhầm như thế. Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, thì từ giờ tôi sẽ không làm phiền nữa…”

Nói xong, Cố Đình Hoành lập tức lo lắng, vẻ mặt đầy hối lỗi: “Không, tôi không có ý đó. Tôi chỉ nghĩ cậu đang theo đuổi anh trai, tối hôm đó cậu chẳng phải đã tỏ tình với anh ấy sao, nên…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-tuong-cong-luoc-lam-phan-roi/chuong-4-doi-tuong-cong-luoc-lam-phan-roi.html.]

“Tỏ tình với anh trai cậu? Chắc có hiểu lầm rồi…”

“Anh Hoành, nhanh lên, trận đấu sắp bắt đầu rồi.”

Tôi chưa kịp đáp thì một đồng đội của cậu đã chen ngang.

Cậu nhìn tôi có vẻ muốn nói gì nhưng cuối cùng chỉ kịp thốt một câu: “Chúng ta sẽ nói sau,” rồi vội vã đi mất.

Tôi ngơ ngác, nhớ lại tối hôm đó mình đã uống hơi nhiều, chẳng lẽ đã nhầm lẫn giữa Cố Đình Bạch và Cố Đình Hoành mà tỏ tình với người kia?

Không ngờ sáng hôm sau, Cố Đình Hoành cư xử thật khó hiểu, vừa cổ vũ tôi lại vừa nhiệt tình ủng hộ anh trai mình…

“Cậu là bạn gái của Cố Đình Hoành à?”

Trong giờ nghỉ giữa trận, một chàng trai mặc đồng phục giống hệt Cố Đình Hoành bất ngờ hỏi tôi.

Tôi chưa kịp trả lời thì Cố Đình Hoành, đang uống nước, bỗng sặc lên.

“Cậu không sao chứ?”

Tôi lo lắng nhìn cậu ấy.

Cậu lắc đầu: “Không sao.”

Ngay bên cạnh, một đồng đội vỗ vai cậu, trêu: “Sao không giới thiệu bạn gái mình với mọi người nhỉ?”

“Cậu ấy… không phải bạn gái tôi.”

“Ôi, lại làm bộ ngại ngùng. Ngày nóng thế này, cô ấy cứ đứng đây đợi, lại còn nói không phải bạn gái.”

Mặt cậu đỏ bừng, không rõ là do ngượng hay vì vừa chơi bóng.

Tôi định nói gì đó để mọi người đỡ hiểu lầm.

Bỗng một quả bóng bay thẳng về phía Cố Đình Hoành.

“Cẩn thận!”

Tôi phản ứng nhanh, bước lên chắn bóng.

Bất ngờ, tiếng “bụp” vang lên.

Cố Đình Hoành và mọi người giật mình.

Đặc biệt là Cố Đình Hoành, mặt trắng bệch: “Nguyệt Nguyệt!”

Thực ra tôi chẳng sao cả.

Là người đến từ nơi khác, ưu điểm duy nhất của tôi là không thể bị thương.

Tuy nhiên, thấy vẻ lo lắng của cậu ấy, tôi quyết định giả vờ ngất xỉu, vừa để thể hiện tình cảm.

Dù sao, không thể chịu đựng mà không có chút “lợi ích” gì.

Tôi làm bộ như sắp ngất, nhắm chuẩn mà đổ vào lòng Cố Đình Hoành. Nhưng vừa ngã xuống, tôi lại ngửi thấy mùi của Cố Đình Bạch.

Tôi chấn động mạnh, nghi hoặc liệu đây có phải ảo giác, thì Cố Đình Bạch lên tiếng: “Ngất rồi à?”

Tôi: “……”

Ôi, sao người này cứ đến đúng lúc thế này.

“Anh ơi, cậu ấy bị thương vì em, phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện!”

“Ừ, để anh đưa đi.”

“Em cũng đi!”

“Không phải còn phải thi đấu sao?”

Nói rồi, anh bế tôi lên và đi luôn, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Cố Đình Hoành phía sau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận