ĐINH NGUYÊN KÝ

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Còn Thẩm Kinh Hồng, những năm qua, cũng nhờ Đinh gia, nhờ sự giúp đỡ của , mới từng bước vinh quang như ngày hôm nay.

Mỗi tự dựa bản lĩnh của mà sống. Ta bao giờ đòi hỏi báo đáp điều gì. Cũng từng lấy đó để ép buộc cưới thê tử. Sao thể là đáng đời?

11.

Ma ma những lời , lén lút đến đỏ cả mắt: “Năm xưa phu nhân phó thác Người cho lão nô, đều tại lão nô bảo vệ cho Người, để Người chịu tủi nhục như !”

“Ma ma gì thế? Hồi nhỏ, nếu nhờ Người nhiều liều mạng bảo vệ, con sớm chẳng giày vò đến nông nỗi nào, cuộc sống như ngày hôm nay?” Ta thật lòng ơn bà. Bà là nha hồi môn của mẫu . Lẽ khi nương mất, bà thể trở về nhà ngoại, chọn một để gả . , bà Đinh gia mười mấy năm, hề thành .

… tiểu thư chịu nhục nhã như , lão nô bất lực.” Bà , nước mắt rơi.

Ta cầm khăn tay, từng chút một lau nước mắt cho bà. Bà thê lương hơn: “Tiểu thư của rõ ràng lợi hại như , so với Thẩm Kinh Hồng lợi hại hơn gấp trăm ! Sao bọn họ thể vu khống, phỉ báng Người như thế?”

“Ngoan nào, ma ma.” Ta nhẹ nhàng ôm lấy bà: “Vu khống thì vu khống thôi! Chỉ cần ma ma , con mạnh hơn họ là .”

Ta sớm , con chỉ tin những gì họ tin. Muốn thêm tội danh, cớ?

Thế nên ngày đó dặn dò các chưởng quầy của Đinh Nguyên Ký.

“Mỗi tiệm một cối kế (kế toán). Nếu cố ý gây rối phá hoại, lập tức ghi sổ đòi bồi thường, tuyệt đối dung túng.”

“Đối với nội bộ, Đinh Nguyên Ký vẫn càng ngày càng hơn, món ăn, hàng hóa, đều cố gắng nhất.”

“Đối với bên ngoài, tất cả thứ bán từ Đinh Nguyên Ký, khi giao tiền nhận hàng, tuyệt đối trả nữa.”

So với những lời chửi rủa trong chốc lát, quan tâm hơn đến việc ăn của Đinh Nguyên Ký.

12.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dinh-nguyen-ky/chuong-4.html.]

Bách tính phẫn nộ, Đinh Nguyên Ký như đặt lửa mà nướng. Ta bận đến chân chạm đất.

Vừa giải quyết xong một đám thương nhân nguyên liệu thừa cơ tăng giá, đang định vội vã ngoài, Hứa thị và phụ cùng đến, cả hai đều mang vẻ mặt âm trầm.

Phụ hừ lạnh một tiếng, ngay cả một lời cũng , phịch xuống ghế chủ vị. Ông vốn dĩ luôn cho rằng ngược lẽ thường. Không quản , xem thường .

Hứa thị bóp khăn tay, với giọng điệu mỉa mai: “Ban đầu con chịu gả cho cháu trai thật thà của , cứ ngỡ con tâm cao khí ngạo, trèo cao lên cành vàng. con nhà phu quân ruồng bỏ ngay trong ngày đại hôn, ô nhục gia tộc, còn liên lụy đến các tỷ trong nhà.”

“Ta và phụ con bàn bạc, chuyện của Đinh Nguyên Ký, con đừng mặt nữa. Hãy đến Thẩm gia xin cho đàng hoàng, cứ an phận dâu, dạy con. Thời gian lâu dần, tự nhiên sẽ quên những chuyện phiền phức .”

Ta nhịn mà bật lạnh. Bà tính toán trắng trợn đến mức như thể những hạt bàn tính văng cả mặt . Buồn , phụ cũng mang vẻ mặt dĩ nhiên là như .

Ta , nhấp một ngụm , liếc xéo bà , giọng lạnh lùng đến cực điểm: “Đinh Nguyên Ký là do một tay gây dựng, mặt, chẳng lẽ giao cho bà? Bà xứng ?”

Cá Chép Bay Trên Trời Cao

“Với , là Thẩm gia sai , sỉ nhục , sỉ nhục Đinh gia. Nếu bà trưởng bối, giữ thể diện, lẽ nên đến Thẩm gia lý lẽ, đòi công bằng mới !”

“Hơn nữa, cháu trai của bà, đến , đợi thêm một năm nữa? Đợi cập kê gả qua, như cũng coi là song hỷ lâm môn. Cũng để ngoài , chúng …”

“Không, là vị kế thất của Đinh gia, khắc nghiệt với con riêng, tham lam tài sản của khác.” Ta lười vòng vo. Ta phản bác tất cả những gì bà đang nghĩ trong lòng. Chặn hết lời lẽ phía của bà .

Sắc mặt Hứa thị trắng bệch. Bà theo bản năng về phía phụ . Ông sắc mặt khẽ biến, ý định lên tiếng. Cũng chính thái độ ngoài cuộc , khiến ông hết đến khác thoát một cách hảo. Đến nước , một ai ông một câu .

13.

Ta dậy, từng bước tiến gần: “Ban đầu khi ở đây, bà tự tiện sắp đặt hôn sự của , dâng hiến cho cái tên cháu trai bất tài vô dụng nhà bà. Nếu vì ngoại tổ mẫu khỏe, bà tưởng sẽ tìm bà tính sổ?”

Nghĩ đến bà ngoại đang bệnh nặng, lòng dâng lên một nỗi chua xót. Sau khi nương qua đời, bà là áo giáp, là điểm yếu của . Bà thấy sống . Vậy thì sẽ cố gắng, hoặc giả vờ sống .

Sắc mặt Hứa thị kinh ngạc: “Ngươi! Hỗn xược, là mẫu của ngươi!” Ngón tay trỏ của bà run rẩy, gần như chọc thẳng giữa hai lông mày .

Ta chút khách khí đưa tay lên, hất tay bà xuống. Từng chữ, từng chữ, một cách chậm rãi, nặng nề: “Mẫu của c.h.ế.t từ lâu !”

Bạn cần đăng nhập để bình luận