Đệ Nhất Kiếm Tu Nói Nhiều Nhất Tu Chân Giới

Chương 20 (1)

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần này Tứ Phương đại chiến, mọi người đều rất chú ý đến điểm số.

Dù ngay từ đầu cuộc chiến đã thu hút vô số ánh nhìn, nhưng phần lớn người ta rõ ràng chỉ quan tâm đến kết quả, chứ không để ý đến quá trình. Dù các đệ tử tham gia đều là những thiếu niên cùng lứa tuổi, nhưng dù gì đây cũng là “chiến”, là chiến tranh, thì không thể tránh khỏi thương vong, đổ máu. Ngoại trừ đám người bên Chúng Thành vốn hỗn loạn và tà ác, thì dù nhìn thế nào cũng không thể đơn giản dùng hai chữ “xem điểm” để miêu tả.

 

Nhưng Vân Nhàn lại khiến cho cuộc chiến khô khan này trở nên thú vị hơn một chút.

Ai nấy đều cảm thấy hứng thú ngoại trừ Liễu Xương.

 

“Không ai ngu bằng hắn, thật sự là không ai ngu bằng!”

 

Hắn trơ mắt nhìn Liễu Thế cứ thế mà lui về trong thảm bại, chẳng những phí công vào rừng hái 30 cây cỏ cầm máu, mà còn để Vân Nhàn tay không lấy chiếm lời và kiếm lời tận 3000 điểm. Gương mặt già của hắn tức đến tái xanh rồi sáng bừng vì tức giận.

 

Bình thường không phải ngày nào cũng thực hành sao? Giờ chỉ mới giao cho hắn gánh vác một phía, vậy mà gây ra chuyện lớn thế này. 

 

Đúng là làm mất sạch mặt mũi của Đao Tông!

Liễu Xương giận đến run râu, ánh mắt như muốn thiêu rụi bóng lưng Liễu Thế vừa thất thểu rút lui.

 

“Cũng đâu đến mức câm nín như thế.”

Lê Phái nhìn theo bóng Tiết Linh Tú dẫn Vân Nhàn rời đi, trong mắt thoáng hiện ý cười:

“Ván cược lần này, quả thật long trời lở đất.”

 

Giờ đây, khi thấy hai giới Đông Nam bắt đầu có dấu hiệu muốn hợp tác, thái độ của nàng cũng thay đổi đôi chút. Huống hồ, nàng vốn dĩ đã có cảm tình với Vân Nhàn. Một tiểu cô nương vừa thông minh vừa kỳ quái, lại dám làm điều mà người khác không dám. Một kẻ như thế, làm sao không khiến người ta yêu thích?

 

Liễu Xương: “?”

Dù đã già, ông ta vẫn tự cho mình là trượng phu, không muốn đôi co miệng lưỡi với nữ tu. Nhưng nhìn Lê Phái cười vui vẻ, ông lại càng khó chịu. Không tìm được ai để trút giận, ông chuyển mục tiêu, quay ngoắt sang nhìn Túc Trì.

 

Túc Trì lúc này vẫn thản nhiên lau thanh kiếm lạnh băng trong tay. Lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng u lãnh, như chính con người y lạnh nhạt, xa cách.

 

Liễu Xương gằn giọng:

“A, Túc Trì! Ngươi dạy người thật giỏi đấy!”

 

Túc Trì dừng tay, ánh mắt nhàn nhạt ngước lên.

 

Liễu Xương hỏi:

“Ngươi có ý kiến gì sao?”

 

Túc Trì chậm rãi đáp, giọng điềm nhiên:

“Không có dạy. Ta với Vân Nhàn chỉ gặp đúng một lần.”

 

Liễu Xương nghẹn họng:

“…… Ai hỏi ngươi cái đó!!”

 

Lê Phái ở bên cạnh suýt nữa không nhịn được mà phá lên cười.

 

Vốn dĩ nàng không đặt nặng chuyện ngoại hình của nam tu ở Tu Chân Giới, thực lực mới là tất cả. Nhưng lúc này đây, nàng bỗng nhận ra: hóa ra trước nay mình chưa từng gặp được “mỹ nhân” đích thực.

 

So với Túc Trì lạnh lùng, phong tư xuất trần, thì Liễu Xương lúc này chẳng khác gì một cây hành già nổi giận, vừa thô vừa nhọn, cắn vào còn sượng răng. Đúng là nhìn thôi cũng thấy phiền.

 

Liễu Xương vẫn chưa nhận ra mình đang tự biến thành trò cười. Ông chuyển hướng sang Minh Quang đại sư, như thể tìm một đồng minh để giải tỏa cơn tức. Ai ngờ Minh Quang chắp tay, bình thản tụng một câu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/de-nhat-kiem-tu-noi-nhieu-nhat-tu-chan-gioi/chuong-20-1.html.]

“A di đà Phật.”

 

“…………”

 

Nếu Minh Quang đại sư chỉ để lại một phân thân ở đây, rồi len lén chuồn về tọa quan, e rằng cũng chẳng ai phát hiện ra.

 

Ngoại vi Chúng Thành, trước màn thạch chiếu hình, người xem đã tụ lại đông hơn hẳn lúc bắt đầu. Tình huống diễn biến đột ngột, hài kịch hóa đến khó tin, ai nấy đều kéo bạn kéo bè tới xem, chẳng thèm đánh giá nghiêm túc gì nữa.

“Chiêu ‘khỉ chôm đào’ này thiệt là quá độc! Quả nhiên là đại thắng mỹ mãn!”

“Ngày thường bảo đọc sách, ngươi lại không chịu. Đó, giờ biết tay không lấy được lợi là thế nào rồi chưa?”

“Sao nàng lại biết được thói quen của Băng Ảnh Cự Tích nhỉ? Lá gan không nhỏ đâu!”

“Còn con ma nữ kia xuất hiện làm gì? Chẳng lẽ Kiếm Các với Ma giáo cũng có thù oán? Cứ thế rút lui là xong? Dễ nói chuyện vậy á?”

“Trước mấy người còn nói, kiếm tu ghét ác như thù, thấy ma là ra tay trừ diệt… Nhưng giờ coi bộ chỉ đơn thuần là thù cá nhân với Vân Nhàn thôi.”

“Ai mà biết được… Nhưng tôi nói không sai đâu. Nhìn sắc mặt Túc Trì đi, khóe môi còn trễ xuống, rõ ràng là không vừa lòng chuyện đồng môn bị chơi một vố như vậy, đúng không?”

“Tôi hỏi thật, ngươi dùng thước gì mà đo được độ cong khóe môi người ta vậy?”

 

 

Sau lưng đám đông không xa, trên tầng cao nhất của một tửu lâu xa hoa, tiếng ồn bị ngăn cách bởi những dải rèm châu phức tạp, như tạo thành một thế giới khác biệt. Ở bên cửa sổ, một nam nhân đội nón cói, ăn mặc như khách giang hồ, đang dựa người nhàn nhã, vừa nhấp rượu vừa hứng thú dõi theo cảnh tượng bên dưới.

 

Đây là tửu lâu xa hoa nhất Chúng Thành, rượu đỏ ngọc ấm, nhạc tiêu lả lướt, khách khứa ra vào đều là người có địa vị, phục sức hoa lệ. Ngay cả người đi ngang qua cũng không dám ngẩng đầu nhìn. Thế nhưng nam tử kia, chỉ mặc một bộ áo vải thô, trông như dân giang hồ giả dạng, mày rậm mũi cao, vậy mà lại ngồi ở vị trí cao nhất, nơi chỉ dành cho các bậc quyền quý nhất lâu này.

Nam Cung Tư Uyển

 

Gã sai vặt đi qua chỉ dám liếc nhìn, không ai dám đuổi, cũng chẳng ai dám hỏi. Trước mặt hắn là một vò Thanh Dương tửu loại rượu mà một cổ đã ba ngàn lượng, dù có tiền cũng khó mua. Vậy mà hắn ung dung nhấp từng ngụm, như thể chỉ là nước chè bình thường.

 

Người ngồi đối diện hắn dường như cảm nhận được ánh mắt kia, cũng quay sang, khẽ cười:

“Quá mạo hiểm. Vận khí quá tốt. Nếu Liễu Thế đến sớm hơn một chút, hoặc người của Diệu Thủ Môn chậm lại một canh giờ, thì ván này đã hỏng rồi.”

 

Nam tử đội nón khẽ nhướng mày, giọng không rõ thật giả:

“Vận khí sao?”

 

Người nọ đáp:

“Cũng có chút thông minh vặt, nhưng chẳng có gì hiếm lạ. Các chủ, hiện giờ các giới đều lộ ra dấu hiệu suy tàn, đặc biệt là Đông Giới. Nếu không phải muốn tìm kiếm nhân tài, có lẽ nên chuyển hướng sang Bắc Giới thì hơn…”

 

Nam tử ngồi uống rượu được gọi là “Các chủ” cười khẽ:

“Rồi lại tìm được một ‘nhân tài’ như Liễu Thế, dùng cả ngàn điểm chỉ để chuộc lại mấy gốc linh dược chính mình làm mất, đầu óc ngây thơ đến mức trời sinh, chẳng liên quan gì tới vận khí cả.”

 

Lời này chẳng khác gì một cú vả mặt, khiến đối phương không còn gì để đáp, đành câm lặng:

“……”

 

 

Ngoài Bí Cảnh, sóng ngầm ngầm dâng trào, nhưng với Vân Nhàn, tất cả chẳng liên quan gì. Lúc này nàng đang cùng Tiết Linh Tú cưỡi ngựa thẳng tiến về phương Nam.

 

Cỗ xe ban đầu chỉ có hai chỗ, đủ để Tiết Linh Tú và Trọng Trường Nghiêu dùng tạm. Giờ thêm ba người Vân Nhàn, Kiều Linh San và Phong Diệp nên Trọng Trường Nghiêu đành chủ động nhường chỗ. Thế nhưng Vân Nhàn vừa liếc vào đã cảm thấy bên trong tù túng ngột ngạt, liền dứt khoát không vào.

 

Nàng không vào, Kiều Linh San cũng không vào. Còn Phong Diệp… thì không dám vào. Kết quả là gì? Chỉ có một mình Tiết Linh Tú ngồi trong xe, còn ba người khác cưỡi ngựa đi trước.

 

Thực ra, Vân Nhàn cũng tò mò con ngựa này từ đâu ra? Lẽ nào giữa hoang mạc vẫn có thể thuần phục yêu thú sao? Nhưng sau mấy canh giờ đồng hành, nàng đã hiểu ra tất cả.

 

Thành thật mà nói, Vân Nhàn sống chừng này năm, chưa từng gặp người nào “lắm lông gà vỏ tỏi” như Tiết Linh Tú.

Bạn cần đăng nhập để bình luận