Trong gian phòng giữa thôn Xuân Cư Đồ, Thẩm Từ Thu đang kiểm tra đồ vật khả nghi thì ngón tay khẽ giật một cái.
Bên tai hắn vẫn là tiếng “Sư huynh, sư huynh~” ân cần dính sát của Mộ Tử Thần, nhưng trong thức hải lại hiện lên hình ảnh một mảnh rừng cây và tiếng gió vù vù thổi qua.
Thẩm Từ Thu không khỏi day day ngón tay, trong lòng cũng dần minh bạch vì sao Nhiên Hồn lão tổ lại luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc ổn định tâm thần.
Bằng không, quả thật dễ khiến thần hồn hỗn loạn.
Phân hồn hắn biến thành đóa hoa kia giờ đang bị con chim đỏ rực tức là Tạ Linh đội lên đầu. Vì trên hoa có gia trì linh lực, nên cũng không sợ bị gió thổi bay mất.
Hắn thấy Tạ Linh bay thẳng không chút do dự, bèn dùng thần thức truyền âm hỏi:
“Ngươi đã chọn được chỗ thích hợp rồi?”
Thần điểu cũng truyền âm lại:
“Sớm ngắm sẵn rồi. Đảm bảo kể cả hắn có gào nát cổ họng cũng chẳng ai tới cứu đâu.”
Thẩm Từ Thu: Câu này nghe thì không sai, nhưng cứ cảm thấy… có gì đó hơi sai sai.
Dù sao thì phong cách nói chuyện của Tạ Linh vẫn luôn như vậy.
Một hoa một chim, cứ thế âm thầm trao đổi qua thần thức.
Tiên hoa: “Bên cạnh ngươi có ai không?”
Thần điểu: “Có hai tán tu và một đệ tử Vấn Thiên Tông. Yên tâm, bọn họ sẽ là chứng cứ hoàn mỹ chứng minh ta không có mặt tại hiện trường, chẳng ai nghi ngờ cái c.h.ế.t của Úc Khôi có liên quan tới ta.”
Tiên hoa: “…”
Vậy là bọn họ thật sự đều tới g.i.ế.c Úc Khôi…
Tạ Linh sau khi vào Xuân Cư Đồ, thấy tình hình quanh Úc Khôi bị người vây chặt, cảm thấy như vậy không tiện ra tay. Bèn tạm thời tách khỏi Thẩm Từ Thu, cố tình dùng linh khí để cắt đuôi mấy kẻ bám theo, rồi giả bộ “vô tình” gặp vài đệ tử khác.
Chỉ là nếu biết trước Úc Khôi lại tự mình tách đoàn, có lẽ cũng chẳng cần tốn công nhiều như vậy.
Nói đến cùng, Úc Khôi đã bị phế tu vi, đáng lẽ phải bám lấy Thẩm Từ Thu không rời một bước, đằng này lại tự ý chạy ra, chắc chắn là có bàn tay của Thẩm Từ Thu nhúng vào.
Không hổ danh là phản diện có thực lực, phối hợp cũng thật đúng ý.
Chim nhỏ đội tiên hoa trên đầu, dáng bay lại càng thêm ưu nhã. Mặc dù thân hình điểu ảnh không lớn, đuôi cũng chẳng dài, nhưng phía sau vẫn kéo ra một chuỗi phù quang xinh đẹp như lưu ly. Tạ Linh thuận miệng hỏi:
“Ngươi hiện tại đang đi cùng ai?”
Thẩm tiên hoa: “Mộ Tử Thần.”
Tạ thần điểu: “……”
Lại là hắn!?
“Ta tuy không biết vì sao ngươi muốn g.i.ế.c Úc Khôi, nhưng nhìn nhị sư đệ của ngươi là vậy…” Tạ Linh lắc lắc đầu, ý tứ sâu xa, “Lỡ đâu tiểu sư đệ này cũng cùng một kiểu người thì sao? Tri nhân tri diện bất tri tâm, Thẩm sư huynh à.”
Thẩm Từ Thu cuối cùng cũng nghe ra chút hương vị là lạ trong lời nói, trong lòng hơi động, thoáng có phần kinh ngạc. Dù là lần đầu tiên sử dụng phân hồn, hắn vẫn có thể điều khiển tinh tế. Môi khẽ động, sau một thoáng suy ngẫm, hắn mới truyền âm hỏi lại:
“…Hắn nhìn ngoan ngoãn như vậy, ngươi không thích hắn à?”
Điểu ảnh nếu có lông chắc lúc ấy đã dựng đứng cả lên:
Nam Cung Tư Uyển
“Ta vì sao phải thích hắn!”
Vừa nói xong, Tạ Linh liền ý thức được phản ứng của mình hình như hơi quá mức. Y vội vỗ vỗ cánh, ho nhẹ một tiếng, lại thong dong thêm một câu để chữa cháy:
“Tóm lại ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút thôi.”
Thẩm Từ Thu nghe ra trong giọng Tạ Linh, không chỉ là không có hảo cảm với Mộ Tử Thần, thậm chí còn có mấy phần phản cảm.
Vậy lần trước cướp đi cơ duyên của Mộ Tử Thần, cũng là cố ý?
Nhưng rõ ràng hai người mới gặp nhau chưa bao lâu, theo lý chẳng có oán hận gì sâu xa.
Bất kể lý do là gì, Tạ Linh hiện tại không bị Mộ Tử Thần mê hoặc, thậm chí còn cùng hắn mưu tính g.i.ế.c Úc Khôi, như vậy là đối với hắn… có lợi.
Hơn nữa, Tạ Linh vừa lấy Úc Khôi ra làm ví dụ, nói với hắn mấy câu kia…
Tiên hoa dựa trên đỉnh đầu điểu nhỏ, cánh hoa khẽ đung đưa trong gió, thong thả nói:
“Ngươi hỏi vì sao ta muốn g.i.ế.c Úc Khôi, là vì ngươi cảm thấy Úc Khôi có vấn đề, mà không nghĩ đến khả năng ta vốn dĩ là một tên điên thích g.i.ế.c người thì sao?”
“Úc Khôi muốn g.i.ế.c ta, ta dĩ nhiên không thể có lời hay tiếng ngọt với hắn rồi.”
Thần điểu vỗ cánh, thản nhiên đáp:
“Còn về phần ngươi… nhìn cũng không giống kẻ g.i.ế.c người vô cớ.”
Trong nguyên tác, Thẩm Từ Thu đi ngược với vai chính, tám phần là bởi vì vai chính thân thiết quá mức với Ngọc Tiên Tông. Nhưng rốt cuộc giữa Thẩm Từ Thu và Ngọc Tiên Tông có thù oán gì, Tạ Linh cũng không rõ.
Vừa vặn câu nói khi nãy của Tạ Linh lại khiến Thẩm Từ Thu liên tưởng, hắn khẽ nhắc lại:
“Tri nhân tri diện, bất tri tâm… là ngươi nói đấy.”
Tạ Linh trầm mặc một chốc, rất lâu sau, Thẩm Từ Thu mới nghe được y nghiến răng nghiến lợi bật ra một câu:
“Ngươi thế nào cũng phải cùng ta cãi vã một trận mới vừa lòng à!”
Cãi vã?
Thẩm Từ Thu: “Ta…”
Chưa kịp nói hết câu, thần điểu Tạ Linh bỗng vung đầu, hất tiên hoa trên đầu lên cao, sau đó đột ngột há mỏ ngậm lấy hoa, rõ ràng là đang thẹn quá hóa giận.
“Biết ngay ngươi không phải người tốt mà, thôi kệ!”
Thẩm Từ Thu: “…”
Y không dùng linh lực, ngậm một cái mà chẳng đau cũng chẳng ngứa, rốt cuộc là đang làm gì thế?
Tuy vậy, mặc dù ngậm hoa trong mỏ, Tạ Linh vẫn không ngừng thần thức truyền âm. Trước khi Thẩm Từ Thu kịp nói ra câu nào khiến y tức đến bốc khói, cuối cùng Tạ Linh cũng thốt ra:
“Đến rồi.”
Y ngậm Thẩm Từ Thu bay vút lên một cành cây lớn, đáp xuống nhẹ như lông vũ. Dù cả hoa lẫn chim đều là phân hồn và linh lực hóa thành, nhưng điểm rơi lại ổn định không chút lay động.
Úc Khôi lúc này đã chạy tới gần, thở không ra hơi, vừa trông thấy chim và hoa dừng lại thì vội vịn thân cây mà thở dốc.
Tạ Linh hỏi:
“Ngươi định g.i.ế.c thế nào?”
Thẩm Từ Thu: “Thả ta ra.”
Chim búng mỏ một cái, tiên hoa liền bay ra ngoài, lơ lửng trên không trung cách Úc Khôi một khoảng không xa không gần, chầm chậm nhìn xuống hắn.
Úc Khôi tưởng rằng cuối cùng cũng đã tới nơi cơ duyên chân chính, còn đang định tìm xem bảo vật giấu ở đâu thì đột nhiên cảm thấy một luồng hàn khí lạnh lẽo như băng xuyên tận vào xương tủy.
Sắc mặt hắn đại biến, chưa kịp ngẩng đầu thì một luồng kình phong mãnh liệt đã đánh úp tới, hung hăng đập thẳng vào đan điền rỗng tuếch của hắn, lập tức đánh bay cả người, va mạnh vào thân cây phía sau!
“Ọe—” Một ngụm m.á.u tươi phun ra.
Đan điền vốn đang trong quá trình điều dưỡng, giờ lại bị va đúng vết thương cũ, đau đớn đến mức nửa mạng Úc Khôi như bị rút sạch. Trước mắt hắn tối sầm, suýt nữa ngất lịm, nhưng vẫn không thể hôn mê.
Bản năng cầu sinh khiến đầu óc hoảng loạn dấy lên hồi chuông cảnh báo không xong rồi!
Hắn vội vã chống tay lên đất, muốn đứng dậy chạy, nhưng đôi mắt đã đen kịt, còn chưa nhìn rõ gì thì đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay nặng trĩu, như bị thứ gì đó đè lên.
Một mảnh lá cây, xuyên thẳng qua lòng bàn tay hắn, ghim chặt hắn xuống đất.
Chậm nửa nhịp, Úc Khôi mới cảm nhận được cơn đau thấu xương, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp rừng.
Nhưng chưa dừng lại.
Lại thêm vài phiến lá khác xé gió lao đến. Lá cây mềm mại biến thành chốt sắt, tàn nhẫn xuyên qua tứ chi hắn, đóng đinh chặt chẽ xuống đất, hoàn toàn chặn hết đường thoát.
“Không… không…”
Úc Khôi rốt cuộc cũng thấy rõ xung quanh, đầu óc loạn đến đâu cũng hiểu rằng mình đã rơi vào bẫy. Đóa hoa mà hắn xem là cơ duyên kia vẫn lặng lẽ lơ lửng trước mặt, quanh thân tỏa ánh lam băng lạnh như sương tuyết.
“Ai… ai ở đây! Khụ khụ!”
Úc Khôi ho khan hai tiếng, m.á.u theo đó trào ra. Hắn gào to:
“Thẩm, Thẩm Từ Thu đang ở gần đây! Hắn lập tức sẽ đến! Nếu thả ta, các ngươi vẫn còn đường sống!”
Không ai trả lời hắn, chỉ có một phiến lá cây nhẹ nhàng rơi xuống, dán thẳng vào n.g.ự.c hắn. Lá cây mảnh như lưỡi dao, chậm rãi rạch mở da thịt, cố tình hành hạ từng chút, từ ngoài da đến tận xương, như muốn hắn nếm đủ từng tầng sợ hãi.
“Đừng! Dừng tay! Sư tôn! Sư huynh! Sư huynh cứu ta—Aaaa!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/chuong-31.html.]
Thẩm Từ Thu đứng trên cành cây, nghe tiếng hắn gào khóc thảm thiết, mà thần sắc vẫn không chút gợn sóng.
Hắn nhớ đến lúc xưa, khi Ôn Lan mở miệng đòi lấy Linh Lung Tâm của hắn, bản thân còn cho rằng ở Ngọc Tiên Tông, ít nhiều sẽ có sư môn bảo hộ.
Khi bị lột xương tiên, hắn chịu đựng đau đớn đến lảo đảo chạy ra khỏi phòng, gào lên cầu cứu.
Sau đó, sư tôn và sư đệ của hắn thật sự tới rồi.
Nhưng là tới để lấy mạng hắn.
Buồn cười biết bao.
Khi đó hắn buồn cười, giờ phút này, Úc Khôi cũng có thể cười rồi.
Trông chờ sư tôn và sư huynh tới cứu ngươi?
Trong Bách Bảo Bí Các, vốn dĩ không thể truyền âm ra ngoài, mà sư huynh của ngươi hiện tại đang tự tay g.i.ế.c ngươi đấy.
Lá cây xé rách lớp da thịt, để lộ ra mảnh xương sườn trắng hếu. Năm đó, tiên cốt của Thẩm Từ Thu cũng bị xẻo như vậy. Hắn từng liếc nhìn một cái xương trắng như ngọc, trơn bóng tinh xảo.
Úc Khôi khi ấy vừa nhìn thấy tiên cốt ấy liền mừng đến phát khóc.
Hắn nói:
“Tốt quá rồi! Tiểu sư đệ được cứu rồi!”
Giờ phút này, dây leo từ trên cây rũ xuống, quấn quanh xương sườn Úc Khôi, đột nhiên siết mạnh một cái.
Rắc!
Âm thanh giòn tan của xương gãy vang lên lạnh lẽo.
Úc Khôi chưa kịp kêu thảm thì đã đau đến gần như ngất lịm.
Hắn không hiểu, vì sao vẫn chưa bất tỉnh? Vì sao không thể thoát khỏi đau đớn này?
Bởi vì loạn tâm chú trong tay áo hắn đã bị đổi thành phiên bản “thanh tâm tỉnh trí”, ép buộc hắn duy trì tỉnh táo, dù chỉ còn nửa hơi cũng không cho ngất đi.
Dưới thủ đoạn huyết tinh tàn nhẫn ấy, thần điểu vẫn chỉ lặng lẽ đứng trên cành, nghiêng đầu quan sát.
So với việc thấy Thẩm Từ Thu nhẫn tâm tàn độc, điều đầu tiên Tạ Linh nghĩ là:
Cách bẻ xương sườn này… rõ ràng chuẩn bị kỹ từ trước, tuyệt đối không phải bốc đồng nhất thời.
Tình cảnh ấy, càng giống như một màn báo thù phảng phất có kẻ muốn đem tất thảy những đau đớn từng chịu, toàn bộ trả lại nguyên si.
Nhưng vấn đề là, Úc Khôi thì lấy gì mà chạm được vào xương sườn của Thẩm Từ Thu?
Tạ Linh không rõ.
Y nhìn tiên hoa g.i.ế.c người, vẻ mặt không gợn sóng, nhưng đến khi phiến lá kia dán sát vào cổ Úc Khôi, rõ ràng chuẩn bị kết liễu, thần điểu dường như cảm ứng được điều gì, đầu chim nghiêng sang hướng khác.
Chần chừ một thoáng, giữa việc tiếp tục xem Úc Khôi tắt thở hay điều gì đó vừa chợt xuất hiện, cuối cùng y vẫn lựa chọn giang cánh bay về phía ấy xem xét.
Lúc này, phiến lá mỏng đã dán chặt vào cổ Úc Khôi. Trên người hắn là vô số thương tích, giọng nói khản đặc vì máu, đau đến phát khóc nhưng lại chẳng phát nổi tiếng. Khóe môi rớm máu, toàn thân nhuốm đầy huyết sắc, thê thảm đến không nỡ nhìn.
Hắn bắt đầu… hối hận.
Nếu khi đó hắn không giận dỗi mà rời khỏi Thẩm Từ Thu, vậy thì… cũng sẽ không gặp phải kết cục như hôm nay.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, chẳng phải lỗi của Thẩm Từ Thu sao? Vì Mộ Tử Thần mà làm mất mặt hắn giữa đông người, đánh hắn, còn là đánh thẳng vào mặt!
Khi ấy hắn giận đến muốn điên, nhưng giờ phút này, hắn chỉ mong Thẩm Từ Thu có thể xuất hiện.
Nếu còn có thể cứu mình… nếu có thể…
Úc Khôi rơi lệ, lòng nghẹn ngào. Hắn thật sự khát vọng, khát vọng có thể thấy Thẩm Từ Thu thêm một lần nữa.
Nếu hắn thật sự phải chết, Thẩm Từ Thu có vì hắn mà buồn không? Có hối hận vì để hắn một mình rời đi không?
Hắn run rẩy môi, khó nhọc phát ra một chữ cuối cùng:
“Sư, sư……”
Ngay lúc ấy, bên tai hắn vang lên một thanh âm quen thuộc vô cùng như suối lạnh rót vào tim, là giọng nói từng khiến hắn an tâm nhất.
“Sư huynh, hay vẫn là… sư tôn?”
Đồng tử Úc Khôi run lên, trừng mắt không tin nổi, toàn thân không còn chút sức, nhưng lại như chiếc lá rơi giữa cuồng phong mà run rẩy kịch liệt.
Hắn muốn lắc đầu, hắn muốn mở miệng… Nhưng không thể làm gì.
Đó là Thẩm Từ Thu.
Sao có thể là hắn? Sao lại là hắn!?
“Sẽ không có ai đến cứu ngươi.”
Thanh âm bình tĩnh ấy từ trong rừng cây truyền đến.
“Kiếp sau, chúng ta… ngàn vạn lần đừng gặp lại, sư đệ.”
Vì nếu gặp lại chỉ khiến hắn thấy buồn nôn.
Lá cây sắc bén như d.a.o cứ thế nhẹ nhàng cắt qua cổ Úc Khôi, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe, nhưng lại không vấy nổi một cánh hoa. Đóa hoa lơ lửng trong không trung, bạc lam trong suốt, khiết tịnh tuyệt đẹp, không nhiễm một giọt máu.
Úc Khôi chết, c.h.ế.t vào đúng lúc tất cả nhận thức của hắn hoàn toàn sụp đổ. Thi thể ngã vật xuống đất, hai mắt đục ngầu mở to, c.h.ế.t không nhắm mắt.
Hắn, từ thân đến tâm, trải qua mọi bi kịch, tuyệt vọng mà đơn độc c.h.ế.t đi.
Đó là người thứ nhất.
Thẩm Từ Thu khẽ nghĩ.
Còn ba người nữa sẽ sớm theo ngươi mà xuống địa ngục.
Giết người xong, hắn nghĩ bản thân hẳn sẽ cảm thấy sảng khoái. Hoa ảnh lơ lửng giữa không trung, phân hồn như dẫm trên mây, lòng hắn lại đồng thời trào dâng hai cảm giác một là mãn nguyện, một là trống rỗng.
Kéo đến mức chính hắn cũng thấy khó hiểu.
Vì sao lại như ngộ ra điều gì.
Người thường sau khi báo thù sẽ cảm thấy thế nào?
Thời khắc này có phải phần lớn đều sẽ cười lên một tiếng?
Hoa ảnh quay người, theo bản năng liếc nhìn về phía cành cây vừa rồi.
Nhưng nơi đó trống rỗng.
Không còn điểu ảnh.
Chỉ còn cành lá xa lạ.
Tạ Linh đã không còn ở đó.
Y rời đi từ khi nào? Là không muốn chứng kiến quá trình này? Hay vẫn là cảm thấy cảnh tượng ấy quá tàn khốc?
Nghĩ tới đây, lòng Thẩm Từ Thu vừa mới nổi gợn đã lại trầm xuống một cách lặng lẽ.
Cũng tốt.
Dù sao hắn cũng chính là kẻ tàn nhẫn độc ác, để Tạ Linh sớm nhìn rõ mà thanh tỉnh, đừng dại dột mà mắc sai lầm trên người hắn.
Hắn bình tĩnh.
Dù sao, người đã g.i.ế.c rồi.
Hắn chuẩn bị thu lại phân hồn để rời đi thì đúng lúc đó con chim lửa vừa nãy không thấy bóng lại đập cánh bay về, trong móng vuốt nắm lấy một quang đoàn linh khí nồng đậm dị thường.
“Nha, ngươi làm xong rồi à?”
Tạ Linh lắc lư quang đoàn trước mặt, tươi cười rạng rỡ:
“Ngươi xem! Chìa khóa toàn bộ không gian Xuân Cư Đồ đấy!”
Không biết đã bị giấu trên gác mái bao nhiêu năm, mọi người vắt óc tìm kiếm cơ duyên, rốt cuộc vẫn là bị y tiện tay vồ được.
Khí vận chi tử đáng sợ thật đấy.
Thần điểu này hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cảnh m.á.u tanh vừa rồi, vẫn là giọng điệu nhẹ nhàng, tiêu sái như cũ, trong bầu không khí đặc quánh mùi m.á.u này lại càng lộ ra vẻ không ăn nhập.
Thẩm Từ Thu thề hắn thật sự thấy được cái đuôi nhỏ của thần điểu đang khe khẽ vẫy vẫy.
Thẩm Từ Thu: “……”
Hắn vừa rồi bị bao phủ trong hơi thở nặng nề của m.á.u tanh và tử vong, lập tức liền tan thành mây khói.
Trước mặt chim đỏ lửa ấy, mọi cảm xúc đều hóa thành bọt nước.
Còn lại, chỉ là câm lặng.
Cái dáng vẻ ấy là sao chứ… Thẩm Từ Thu lặng thinh.
Hắn không biết khen người à.