Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Nông Nữ Đi Chạy Nạn

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thôn dân Khưu Tiểu Ngư với đủ loại ánh mắt — sợ hãi , tò mò , nghi ngờ cũng . Sau một hồi xì xào bàn tán, bọn họ dần tản , để đất nhỏ chỉ còn mấy lặng.

Khưu Đông, đại bá của Khưu Tiểu Ngư, sắc mặt nặng như đeo chì, lặng lẽ rời . Trong lòng dâng lên một cảm giác khó ghen ghét, kiêng kỵ. Một tiểu nha đầu mà luôn cho là xui xẻo, giờ nổi bật đến , quả thật khiến yên.

“Tiểu Ngư…” — Trương Tiểu Linh dắt theo Trương Thanh Sơn, khẽ bước tới, giọng mang theo mấy phần rụt rè xen lẫn cảm kích.

“Có việc gì ?” — Khưu Tiểu Ngư nhướng mày, vẻ mặt hờ hững. Trong lòng nàng còn đang tiếc — lông cừu Trương Tiểu Linh nàng mới xén năm cân bột mì, ít đến đáng thương.

“Ân nhân, cảm ơn ngươi cứu mạng con .” — Trương Tiểu Linh xong, kéo con trai quỳ xuống dập đầu ba cái “cộp, cộp, cộp”.

Khưu Tiểu Ngư giật nảy , theo phản xạ nhảy bật nửa bước.

Ở mạt thế, quỳ lạy là chuyện chỉ dành cho kẻ sắp c.h.ế.t hoặc kẻ bắt ép — nàng thật sự quen nổi!

Thấy dáng vẻ nàng căng thẳng như gặp kẻ địch, Trương Tiểu Linh bật khẽ.

Khưu Tiểu Ngư đen mặt, lườm một cái:

“Cười, cái gì mà ! Có gì buồn ?”

Dĩ nhiên nàng thể thừa nhận là dọa sợ. Một đại lão mạt thế như nàng, thể vì chuyện nhỏ mà giật chứ? Không thể, tuyệt đối thể!

Thấy nàng sắp nổi giận, Trương Tiểu Linh nén , vội vàng thẳng , nghiêm túc :

“Ân nhân cứu mạng, dù thế nào cũng cảm tạ. Mẹ con nguyện , nếu ngươi gì cần, chỉ cần mở miệng.”

Khưu Tiểu Ngư khụ khụ hai tiếng, cố giữ vẻ thản nhiên:

“Chuyện nhỏ thôi, đáng nhắc. Không cần đa lễ.”

Trương Tiểu Linh mím môi , nhẹ giọng đáp:

Vân Vũ

“Ân cứu mạng há thể coi là chuyện nhỏ. Nếu ngươi gì sai bảo, con sẽ hết lòng.”

Khưu Tiểu Ngư đang định xua tay cho qua, chợt nhớ đến mấy túi gạo và bột mì trong gian, liền lóe sáng ý nghĩ:

“À, hai nấu cơm chứ?”

Trương Tiểu Linh thoáng ngẩn , gật đầu:

“Tất nhiên là . Năm xưa từng đầu bếp cho nhà phú hộ.”

“Nương nấu ăn ngon lắm!” — Trương Thanh Sơn nhanh miệng chen , khuôn mặt hãnh diện như thể khoe chiến công.

“Vậy .” — Khưu Tiểu Ngư phất tay, vẻ dửng dưng trở về khuôn mặt.

“Từ nay dọc đường , cơm nước giao cho hai .”

“Được!” — Trương Tiểu Linh sảng khoái đồng ý, trong lòng nhẹ nhõm. Có thể giúp cứu mạng , dù chỉ là nấu nướng, nàng cũng thấy đáng.

Khưu Tiểu Ngư thì nghĩ khác — nuôi trả công bằng cơm, xén lông cừu lời .

Ở phía xa, Khưu Đông trở chỗ đoàn , sắc mặt vẫn âm trầm, khiến ai nấy cũng dám bắt chuyện.

“Đương gia, thế?” — Hoàng Quế Phân, vợ , khẽ kéo tay áo chồng, thì thầm hỏi.

“Khưu Tiểu Ngư chết.” — giọng Khưu Đông lạnh lẽo. “Không chỉ chết, mà còn bản lĩnh y thuật thần kỳ.”

Hoàng Quế Phân trợn mắt:

“Cái gì? Không ngươi nàng …”

“Suỵt!” — Khưu Đông vội quát nhỏ, liếc quanh. “Cẩn thận hai đứa nhỏ thấy. Ngươi quên ? Chúng nó vốn với nha đầu đó nhất.”

Hai đứa nhỏ mà , chính là con trai — Khưu Văn Vũ và Khưu Tiểu Thạch.

Khưu Văn Vũ, mười lăm tuổi, trầm tính và thông minh.

Khưu Tiểu Thạch, mới chín tuổi, tính cách hoạt bát, lanh lợi.

Còn Khưu Tiểu Ngư, năm nay mới mười bốn tuổi.

Hoàng Quế Phân tái mặt, thấp giọng hỏi:

… nàng thể chết? Chẳng ngươi tận mắt thấy nàng uống nước độc ?”

“Ta cũng hiểu.” — Khưu Đông nghiến răng, giọng thấp hẳn xuống.

“Chính tay bỏ độc, còn dẫn nàng rừng sâu để ai phát hiện. Nào ngờ nàng chẳng những chết, còn sống khỏe hơn , còn chữa bệnh!”

Hai vợ chồng , trong mắt đều ánh lên nỗi sợ hãi dám .

Lúc , ngọn cây cách đó xa, tán lá rậm rạp che khuất một bóng dáng nhỏ nhắn.

Khưu Tiểu Ngư lười biếng vắt vẻo cành, hai chân đong đưa nhịp nhàng, khóe môi cong lên lạnh lẽo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-lao-mat-the-xuyen-thanh-tieu-nong-nu-di-chay-nan/chuong-5.html.]

Nghe hết từng lời của đôi vợ chồng độc ác , nàng khẽ nhướng mày — thì nguyên chủ chính đại bá của đầu độc.

Một luồng sát khí mờ mịt lướt qua đáy mắt.

“Thú vị đấy…”

Còn rõ ràng là thôn dân bình thường, lấy kịch độc, rằng thứ như t.h.u.ố.c độc còn đắt hơn t.h.u.ố.c bình thường nhiều, còn chắc thể mua .

Nhà Khưu Đông nghèo gì ăn, lấy tiền mua t.h.u.ố.c độc?

Xem thế của nguyên chủ cũng vấn đề.

Chẳng qua phụ mẫu của nguyên chủ c.h.ế.t như thế nào, khi Khưu Tiểu Ngư xuyên qua tới đây chôn, hiện giờ một .

Khưu Tiểu Ngư sờ soạng gương mặt đen của , rõ ràng là dính đầy t.h.u.ố.c thể rửa sạch, nhưng mà Khưu Tiểu Ngư vì tiện cũng rửa sạch.

Xem tìm cơ hội hỏi Khưu Đông một chút, nhưng mà…

Khóe miệng Khưu Tiểu Ngư nhếch lên nụ xa theo thói quen, lẽ sẽ dễ dàng hỏi từ chỗ Hoàng Quế Phân hơn.

Lại lông cừu để xén .

Đội ngũ chạy nạn thêm nửa ngày, khi tới đêm dài cuối cùng thôn trưởng cũng mở miệng bảo dừng nghỉ ngơi.

Khưu Tiểu Ngư dẫn theo Khưu Tiểu Thạch (mặt dày mày dạn theo kịp) cánh rừng, Khưu Tiểu Ngư chuẩn con mồi tìm đồ ăn ngon.

Có chút ghét bỏ thoáng qua Khưu Tiểu Thạch, nhưng vẫn đuổi .

"Tiểu Ngư tỷ, thật tối, chúng ?" Khưu Tiểu Thạch chút sợ hãi hỏi, tay nắm chặt lấy góc áo của Khưu Tiểu Ngư.

"Cái cho ngươi." Tuy vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư ghét bỏ, nhưng vẫn lấy một cái đèn pin từ trong gian , còn là đèn pin nạp bằng năng lượng mặt trời.

"Đây là thứ gì ?" Khưu Tiểu Thạch kinh ngạc hỏi.

"Ấn lên chỗ nhô lên một cái." Khưu Tiểu Ngư .

Khưu Tiểu Thạch lời ấn lên, một tia sáng phá vỡ đêm tối, Khưu Tiểu Thạch dọa sợ suýt nữa cầm đèn pin trong tay mà ném ngoài.

"Cái gọi là đèn pin, hấp thu ánh nắng ban ngày, thể sử dụng buổi tối." Khưu Tiểu Ngư giải thích đơn giản.

Nếu lấy đèn pin , Khưu Tiểu Ngư định lấy , dù thứ nhiều trong gian của nàng.

"Tiểu Ngư tỷ, tỷ là tiên nữ ?" Nếu tiên nữ mà , thể lấy thứ thần kỳ như ?

Khưu Tiểu Thạch nghĩ thầm.

"Ta tiên nữ, là quỷ!" Khưu Tiểu Ngư cố ý dùng giọng điệu âm trầm .

Khưu Tiểu Thạch run lẩy bẩy một cái, kiên định : "Không , quỷ sẽ sợ ánh sáng."

"Tiểu tử ngươi khá thông minh đấy, đèn pin cho ngươi, đ.á.n.h mất thì còn." Khưu Tiểu Ngư chút để ý .

"Không , thể lấy thứ đắt như của Tiểu Ngư tỷ, Tiểu Ngư tỷ giữ dùng ." Khưu Tiểu Thạch lắc đầu , tuy trong mắt lộ rõ nỡ.

Khưu Tiểu Ngư nhướng mày, đôi phu thê vô lương tâm Khưu Đông sinh đôi nhi tử tam quan đàng hoàng như .

"Cho ngươi thì ngươi cầm lấy." Nếu buổi tối Khưu Tiểu Thạch lén trộm đồ ăn cho nàng, Khưu Tiểu Ngư mới lười dẫn tên tiểu quỷ như săn, phiền phức, kéo chân .

Khưu Tiểu Thạch đang định từ chối nữa, thì phát hiện Khưu Tiểu Ngư lấy một chiếc đèn pin khác, Khưu Tiểu Thạch lập tức nuốt những lời trở về.

Nếu Tiểu Ngư tỷ vẫn còn, nhận lấy, trưởng thành nhất định chỗ dựa cho Tiểu Ngư tỷ, cho khác bắt nạt Tiểu Ngư tỷ.

"Cảm ơn Tiểu Ngư tỷ." Khưu Tiểu Thạch nắm chặt đèn pin trong tay, đôi mắt kiên định.

Khưu Tiểu Ngư liếc mắt một cái thấy biểu cảm của Khưu Tiểu Thạch, khóe miệng nhếch lên sung sướng.

Khác với nụ xa theo thói quen thường ngày.

"Con thỏ…" Khưu Tiểu Thạch đột nhiên kinh hãi kêu lên.

Sau đó…

Con thỏ chạy.

Gương mặt Khưu Tiểu Ngư âm trầm, quả nhiên là tên kéo chân , tâm trạng cũng mất sạch.

Khưu Tiểu Ngư nhanh chóng chạy vội về , Khưu Tiểu Thạch vội vàng đuổi kịp.

Chạy một khi Khưu Tiểu Ngư cảm thấy thể xử lý hết ổ thỏ con, đột nhiên phát hiện phía mấy đôi mắt màu xanh.

Sói!

Trong đầu Khưu Tiểu Ngư lập tức xuất hiện tên động vật , cả căng thẳng.

Sau nghĩ tới nơi mạt thế, cho dù là sói cũng chỉ là sói hoang bình thường, sói biến dị sức chiến đấu mạnh, vì thế Khưu Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Khưu Tiểu Thạch thở hổn hển đuổi theo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận