Đại Lão Mạt Thế Xuyên Thành Tiểu Nông Nữ Đi Chạy Nạn

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khưu Tiểu Ngư rũ mi mắt, liếc xuống lưỡi d.a.o sáng loáng đang chạm cổ :

“Vị hảo hán , đao của ngươi sắc thật đấy, nhưng cẩn thận kẻo trượt tay, cổ mềm lắm.”

Nam nhân thoáng qua cái cổ gầy gò, sạm nắng của nàng, khóe môi giật nhẹ — chẳng thấy mềm chỗ nào.

“Nói, ngươi là ai?”

“Ta…” Khưu Tiểu Ngư gượng, “Khưu Tiểu Ngư. Ân nhân cứu mạng của ngươi.”

Tốc độ của đối phương nhanh đến mức nàng chẳng kịp phản ứng, cổ kề dao, dám thở mạnh.

Hắc y nhân xong, thoáng cau mày, cúi bản — những vết thương vốn tưởng mất mạng giờ biến mất, độc tính cũng tiêu tan.

Ký ức cuối cùng khi ngất là m.á.u chảy đầm đìa… giờ chẳng còn đau?

“Là ngươi cứu ?” — giọng vẫn cảnh giác, chủy thủ rời cổ nàng.

“Ở đây ngoài còn ai khác? Ma chắc?” Khưu Tiểu Ngư bực đảo mắt.

Hắc y nhân trầm mặc một lát thu đao .

kịp vững, bụp! — một cú đá trời giáng thẳng bụng.

Hắn đá bay năm mét, va cây “rầm” một tiếng.

“Phụt!” — m.á.u tươi trào khỏi miệng.

“Đồ vô ơn! Ta liều mạng cứu ngươi, ngươi dám kề d.a.o cổ ?!” Khưu Tiểu Ngư giận tím mặt, sải bước đến, giọng đầy uy hiếp.

Nàng cúi , bóp cằm nâng lên — ai ngờ hắc y nhân phản ứng cực nhanh, vung d.a.o c.h.é.m ngược.

Khưu Tiểu Ngư vốn đề phòng.

Nàng xoay cổ tay, một chiêu đoạt đao nhẹ như gió.

Chưa đầy nửa giây, chủy thủ gọn trong tay nàng, ngược , hắc y nhân ngã vật đất, n.g.ự.c đau nhói, trời đất cuồng.

“Phụt!” — một ngụm m.á.u phun .

“Ta cho ngươi thế nào là lấy oán báo ân!”

Bốp! Bốp! Bốp! — ba cái tát vang dội, nhanh, chuẩn, dứt khoát.

Gương mặt vốn tuấn tú giờ sưng vù.

Đây là đầu tiên trong đời khác tát mặt — mà là một tiểu cô nương gầy nhẳng, ăn mặc rách rưới!

Khóe môi run rẩy, m.á.u ứa . Hắn định mở miệng, thì mí mắt trĩu nặng, thể mềm oặt… ngất luôn.

Khưu Tiểu Ngư khoanh tay , cơn giận cuối cùng cũng tan đôi chút.

【Phát hiện bệnh nhân trọng thương, đề nghị ký chủ tiến hành cứu chữa. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ thưởng —】

“Ngươi im ngay cho ! Hệ thống rảnh quá ?” — nàng nghiến răng, đất, thở dài, “ mắc nợ nhà ngươi thật .”

Cảm xúc “bất thiện” mặt Khưu Tiểu Ngư rõ hai chữ ghét cay ghét đắng. Hệ thống từng mấy nàng cho phát nghẹn, rút kinh nghiệm, phát nhiệm vụ xong liền hiển thị phần thưởng. Có điều, nó cũng hiểu mấy thứ như t.h.u.ố.c men thảo d.ư.ợ.c chẳng thể khiến cô nàng thật lòng hăng hái, thế là xoay một vòng, đổi sang phần thưởng là — năm cân gạo.

Hai mắt Khưu Tiểu Ngư lập tức sáng rỡ như đuốc. Nàng gần như suy nghĩ, bật thốt:

“Nhận nhiệm vụ!”

Hệ thống khẽ rung rinh: “Xem cần đến hình phạt nữa .”

Khưu Tiểu Ngư đảo tròng mắt, khóe môi nhếch lên một cách gian xảo. Cái hệ thống thiểu năng IQ chắc cũng chẳng cao… lẽ thể lợi dụng đấy.

Bên , hắc y nhân hôn mê, linh cảm chẳng lành đè nặng trong lòng dù ý thức mơ hồ vẫn chuyện gì đang chờ đợi .

Khưu Tiểu Ngư khi tiếp nhận nhiệm vụ, liền bắt tay chữa trị cho hắc y nhân.

Loại vết thương thế , nàng chỉ cần vài phút là thể khiến da liền thịt, m.á.u ngừng chảy.

“Nhiệm vụ thành, phần thưởng: năm cân gạo!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-lao-mat-the-xuyen-thanh-tieu-nong-nu-di-chay-nan/chuong-2.html.]

Khóe môi Khưu Tiểu Ngư cong lên, trong nụ thấp thoáng tia tà khí. Hoàn thành chứ gì, gạo cũng tài khoản chứ gì.

Hắc y nhân cảm thấy khắp ấm áp, thần trí dần trở . mắt hé mở—

“Bốp!”

Vân Vũ

Một nắm đ.ấ.m giáng thẳng khuôn mặt tuấn tú. Hắn còn kịp phản ứng thì thêm mấy cú liên

“Bốp! Bốp! Bốp!”

Xương cốt chữa lành liền “ nguyên” trở như cũ, nội thương cũng tái phát bộ.

Hắc y nhân: “…”

“Phát hiện bệnh nhân thương, mời ký chủ lập tức chữa trị. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ thưởng hai cân rưỡi gạo!”

Ba giây , Khưu Tiểu Ngư chữa lành cho .

“Hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng hai cân rưỡi gạo!”

Khưu Tiểu Ngư xác nhận gạo cộng, liền cúi xuống —

“Bốp bốp bốp!”

Một trận đ.á.n.h tơi tả vang lên. Hắc y nhân nghi ngờ nhân sinh, chỉ c.h.ế.t quách cho xong.

“Phát hiện bệnh nhân thương, mời ký chủ lập tức chữa trị. Phần thưởng: một cân gạo!”

Khưu Tiểu Ngư nhíu mày — chỉ còn một cân thôi ? — nhưng vẫn cúi xuống chữa trị, nề hà.

“Hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng một cân gạo!”

Hệ thống thông báo bằng giọng khàn khàn như sắp tuyệt vọng. Khưu Tiểu Ngư gãi mũi, hổ. Hình như… quá tay thật.

mà thôi, hắc y nhân cũng hết giá trị lợi dụng .

Lần , khi tỉnh , phản kháng, cũng chẳng mở mắt, chỉ lẳng lặng đó chờ đòn. đợi mãi… vẫn thấy nắm đ.ấ.m nào giáng xuống.

Hắc y nhân mở mắt.

“Ể?”

Người mất ?

Hắn bật dậy, sờ khắp tổn thương, gãy xương, chẳng vết m.á.u mới nào. Nếu vì áo còn rách, chắc tưởng mơ.

Hắn đảo mắt một vòng, xung quanh trống trơn, chẳng thấy cô gái da đen .

“Con nhỏ xí c.h.ế.t tiệt, đừng để gặp ngươi nữa!” — nghiến răng nghiến lợi.

Đường đường là một vương gia, một cô gái thôn dã đen đ.á.n.h đến đầu sưng mặt mũi. Cho dù nàng cứu nữa, cũng chẳng thể nào thấy ơn nổi!

Mà lúc , khiến nghiến răng đang yên bước trong đội ngũ chạy nạn.

“Tiểu Ngư tỷ, ngươi ? Tụi còn tưởng ngươi dã thú ăn mất chứ!” — giọng của Khưu Tiểu Thạch, đường nàng, vang lên.

“Ta tìm chút đồ ăn thôi.” — Khưu Tiểu Ngư đáp hờ hững.

“Tìm ?” — Tiểu Thạch nuốt nước miếng, ánh mắt đầy mong chờ.

Khưu Tiểu Ngư khựng một thoáng. Từ ký ức của thể , nàng cả thôn đang chạy nạn — ban đầu bốn, năm trăm , giờ chỉ còn một nửa.

Phần lớn c.h.ế.t là già và trẻ con, kẻ c.h.ế.t đói, kẻ c.h.ế.t bệnh, còn thì bỏ dọc đường, theo kịp đoàn

 

 

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận