ĐÃ LỘ TÂM, LẠI CÒN SỦNG NHẦM

Chương 2: Thanh đạm như cúc

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

04

 

Vừa vào cung, ta liền được sắp xếp ở cung Vĩnh Thọ, gần Càn Thanh cung nhất.

 

Còn đích tỷ tính tình thanh đạm như cúc, nổi tiếng ưa tĩnh, lại bị an bài đến cung Cảnh Dương xa xôi nhất.

 

Hoàng đế tưởng ta là nữ chính, hao tâm tổn sức muốn tăng độ hảo cảm với ta.

 

Vì vậy, cung Vĩnh Thọ được bài trí hoa lệ tinh xảo, cung nhân hầu hạ hết sức chu đáo.

 

Ta vừa vào cung đã được độc sủng.

 

Hoàng đế đêm nào cũng lật thẻ bài của ta.

 

Mỗi tối, ta …đều nghe được tiếng lòng vang dội của hắn:

 

【Kỳ lạ thật, độ hảo cảm sao chẳng tăng chút nào nhỉ?】

 

Ta vừa hơi căng thẳng, hắn đã tự suy diễn luôn rồi.

 

【Quả nhiên là đại nữ chủ có khác, thật đặc biệt!】

 

【Trong lòng không có đàn ông, đấu đá hậu cung tự nhiên sẽ vô địch thôi!】

 

【Nữ nhân, nàng thành công thu hút sự chú ý của trẫm rồi đấy!】

 

Ta: ……

 

Vậy cũng được sao?

 

Sự độc sủng của ta khiến lục cung ai nấy ghé mắt ghen tỵ.

 

Nhưng vì ta đang lúc thánh sủng nồng thịnh, nên chẳng ai dám gây khó dễ.

 

Lúc này, đích tỷ đổ bệnh.

 

Mới vào thu, cảm lạnh cũng là chuyện thường.

 

Nhưng ta biết rõ, đích tỷ đang giả bệnh để tránh sủng.

 

Kiếp trước, nàng vừa vào cung đã được hoàng đế ưu ái, bị vô số người âm thầm ghi hận.

 

Sủng ái của hoàng đế chỉ nhất thời.

 

Lúc đích tỷ được sủng, chẳng ai dám đụng vào.

 

Nhưng vừa mất sủng, lập tức chó mèo gì cũng muốn giẫm đạp nàng.

 

Giả bệnh tránh sủng, vừa âm thầm ẩn nhẫn quan sát rõ từng người trong hậu cung, vừa treo khẩu vị hoàng đế, để khi xuất hiện lại càng thêm kinh diễm.

 

Hai kiếp làm tỷ muội, đích tỷ tính toán điều gì ta rõ cả.

 

Ta khoác áo choàng da hồ ly mà hoàng đế mới ban, tay cầm lò sưởi nhỏ bằng gấm Thục, tới thăm nàng.

 

Vừa vào cửa, mùi thuốc đã xông đầy phòng.

 

Đích tỷ mặt đầy bệnh trạng, uể oải tựa trên ghế dài.

 

“Bệnh này của ta tới thật bất ngờ, làm phiền muội muội tới thăm rồi.”

 

Ta nhìn nàng đầy lo lắng.

 

Lần này là thật lòng lo lắng.

 

Kiếp trước, tuy nàng là người thắng cuối cùng, nhưng chẳng phải kẻ hại ch ế t ta.

 

Chính nhờ hai ta được thế trong hậu cung, phụ thân mới thăng tiến ngoài triều đình.

 

Cho dù chẳng ưa nhau, nhưng suy cho cùng vẫn là châu chấu trên một sợi dây.

 

Kiếp này, khẩu vị hoàng đế rõ ràng đã đổi, không còn thích kiểu thanh đạm như cúc nữa.

 

Đích tỷ à, tỷ không lo cứ thanh đạm mãi rồi sẽ tự làm mình ch ế t thật đấy chứ?

 

Hay là… nàng còn có hậu chiêu gì ta không biết?

 

Ta đang trầm tư, Cao công công thân cận bên hoàng đế bỗng dưng đi vào:

 

“Khởi bẩm Uyển tần nương nương, hoàng thượng mời người lập tức tới Càn Thanh cung.”

 

Ta ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

 

Cao công công dè dặt đáp:

 

“Công chúa Thanh Hà ăn phải chè ngọt có nước mía đỏ, trúng độc rồi.”

 

“Hoàng thượng tra xét nghiêm ngặt, phát hiện gần đây chỉ có cung Vĩnh Thọ lĩnh nước mía.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/da-lo-tam-lai-con-sung-nham/chuong-2-thanh-dam-nhu-cuc.html.]

“Phương quý nhân đang làm loạn bên ấy.”

 

Hắn vừa dứt lời, đích tỷ nhẹ nhàng nhướn mày. Trong mắt nàng bốn phần cao ngạo, ba phần thanh đạm, hai phần lo lắng, một phần …quả nhiên như dự liệu.

 

Ta nổi hết cả da gà.

 

Không muốn nhìn dáng vẻ thanh đạm như cúc này thêm nữa, ta vội theo Cao công công tới Càn Thanh cung.

 

Công chúa Thanh Hà là nữ nhi của Phương quý nhân, năm nay mới hai tuổi.

 

Tuổi này mà ăn nhầm nước mía đỏ thì nguy to rồi.

 

Kiếp trước đã từng xảy ra việc này.

 

Thục phi ghen ghét đích tỷ, bèn dùng chuyện này vu oan nàng.

 

Hoàng đế thất vọng, cấm túc nàng, không có thánh chỉ thì không được ra.

 

Ta ở ngoài lo lắng vô cùng, tốn công sức không nhỏ mới giúp nàng rửa sạch oan tình.

 

Nhưng khi hết hạn cấm túc, nàng chẳng cảm ơn ta một câu, chỉ cười nhạt.

 

Quả thật là …thanh đạm như cúc!

05

 

Ta vừa vào Càn Thanh cung đã nghe tiếng khóc của Phương quý nhân.

 

Tiếng lòng hoàng đế cũng vang vọng bên tai:

 

【Cơ hội tăng hảo cảm với nữ chính tới rồi đây!】

 

【Không màng danh lợi, chắc hẳn muốn chân tâm và tín nhiệm của trẫm rồi!】

 

【Cung đấu chẳng phải đều thế này sao?】

 

Ta: ……

 

Lối suy nghĩ của hoàng đế hôm nay thật quá khó hiểu.

 

Còn chưa kịp hành lễ, Phương quý nhân đã lao tới khóc lóc:

 

“Uyển tần, ngươi thật độc ác!”

 

“Thanh Hà mới hai tuổi! Sao ngươi nỡ lòng ra tay!”

 

“— Đủ rồi!”

 

Hoàng đế chắn trước mặt ta.

 

“Chưa rõ chuyện đã đổ hết lên đầu Uyển tần?”

 

“Phương quý nhân, nàng bình tĩnh lại!”

 

Hắn vai rộng lớn, giọng kiên định, như thật lòng vì ta mà ra mặt.

 

Nhưng bên tai ta, tiếng lòng hắn vẫn vui vẻ hả hê:

 

【Nữ nhân, trái tim nàng còn không bị trẫm thu phục sao?】

 

【Nam nhân tốt như trẫm, trong truyện cung đấu được mấy người!】

 

Ta: ……

 

Thật không cần thiết đâu!

 

Phương quý nhân vẫn khóc không ngừng, ta nhẹ nhàng hành lễ:

 

“Hoàng thượng, thần thiếp bị oan rồi.”

“Nửa tháng trước, đúng là thần thiếp có sai người lĩnh mía, nhưng không phải để ăn, mà là… để trồng.”

 

Hoàng đế ngẩn ra.

 

“…Trồng?” Giọng đầy hoang mang.

 

Đúng vậy, là trồng.

 

Nửa tháng trước ta nhận mía từ Nội vụ phủ, một khúc cũng chưa ăn, toàn bộ đều trồng bên cạnh ao nhỏ trong cung.

 

Kiếp trước đích tỷ từng vấp phải cái bẫy này, ta sao có thể vô tư mà dẫm lại lần nữa?

 

Đúng lúc này, Cao công công sai người chạy đến.

 

“Khải bẩm Hoàng thượng, bên ao nhỏ của cung Vĩnh Thọ quả thật có trồng mấy khúc mía.”

 

“Sau khi đào lên, nô tài đã so với sổ ghi chép của Nội vụ phủ, số lượng hoàn toàn khớp với lượng mía Uyển tần nương nương lĩnh nửa tháng trước.”

 

“……”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận