CÔNG TỬ, TẶNG NGÀI MỘT NHÀ VIÊN MÃN
Chương 1
1.
Mấy tháng trước, do nạn châu chấu hoành hành ở Thanh Châu, mùa màng thất bát, cả vùng rơi vào nạn đói.
Để giữ mạng, ta len lén lên một chiếc thuyền, theo dòng người đến tận Bắc Yên.
Đói… đói đến hoa mắt chóng mặt.
Ta siết chặt chiếc nhẫn ngọc trong tay, cắn răng chen qua đám đông, ngã quỵ trước cửa Bùi phủ, bật khóc nức nở.
Một vị phu nhân quý phái dẫn đầu nước mắt lưng tròng, khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc trong tay và cái bụng đã nhô lên rõ rệt của ta, sắc mặt lập tức biến đổi:
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
"Chiếc nhẫn này... ngươi lấy ở đâu ra?"
"Ngươi... cái bụng này... ngươi và Độ nhi có quan hệ gì?"
Ta đau đớn không nói lời nào, khóc dữ dội hơn, đến mức lịm đi ngay sau đó.
"Người đâu! Mau! Mau đưa cô nương này vào trong!"
Bên tai là tiếng ồn ào hỗn loạn, nhưng trong lòng tôi lại âm thầm thả lỏng.
Bởi đứa trẻ trong bụng ta, thực ra chẳng hề liên quan gì đến Bùi Độ.
Ngày đó, con thuyền ta bước lên chính là thuyền của Bùi gia.
Để tránh bị phát hiện, ban ngày ta trốn trong hòm rương dưới khoang thuyền. Ban đêm mới lén ra kiếm chút cơm thừa canh cặn lót dạ.
Một đêm nọ, ta còn suýt nữa thì bị người ta phát hiện, ta hoảng loạn chui bừa vào một khoang thuyền lộng lẫy.
Không ngờ lại vô tình đụng phải một t h i t h ể nam nhân, toàn thân sưng phù, t h ố i rữa, còn chiếc nhẫn ngọc kia cũng từ đó rơi ra.
Chiếc nhẫn ấy, chính là lúc đó ta đã nhặt được.
Thấy chất liệu ngọc quý giá, nghĩ rằng đợi lên bờ sẽ đem đi cầm đổi lấy ít bạc nuôi thân.
Nhưng vừa đến Bắc Yên mới biết, thứ trong tay mình là củ khoai nóng đến bỏng tay.
Thì ra chiếc thuyền kia do Bùi gia phái đến Thanh Châu để đưa di hài của Bùi Độ trở về.
Mà chủ nhân của chiếc nhẫn ngọc này, chính là người của Bùi gia ở Bắc Yên.
Bùi gia ở Bắc Yên, môn đình (*) danh giá cao sang.
(*) môn đình: ý chỉ gia tộc giàu có lâu đời Thái tổ từng là Thái phó khai quốc, một nửa quan viên trong triều đều từng là môn sinh của ông.
Tổ phụ của Bùi Độ từ quan theo nghiệp thương, phát đạt nhờ buôn bán lương thực.
Đến đời lão gia Bùi gia hiện tại, sản nghiệp đã trải dài khắp thiên hạ, hàng hóa thông suốt Nam Bắc, giàu có nức tiếng một phương.
Còn Bùi Độ, nghe nói dung mạo như ngọc, tài danh vang xa khắp Bắc Yên, mười tám tuổi đã đỗ cao bảng vàng.
Chỉ tiếc, lúc tuổi trẻ tài cao, lại chủ động xin đi chu du các vùng, vẽ bản đồ sông núi bổ sung cho giang sơn triều đình.
Quả thực là một công tử phong tư tuấn lãng, văn chất như ngọc.
Chỉ là, khi đi ngang Thanh Châu, gặp phải loạn dân nổi dậy, chẳng may mất mạng nơi đất khách.
T h i t h ể kia, chính là của Bùi Độ hắn.
Bùi gia mấy đời độc đinh, đến đời hắn thì coi như tuyệt hậu.
Sau khi dò hỏi rõ ràng, ta biết nếu còn dám đem tín vật của Bùi Độ đi cầm, e sẽ bị coi là đạo tặc rồi bị giải lên quan phủ.
Lang bạt mấy ngày, ta bị đói đến kiệt sức, thực sự cùng đường, mới nghĩ ra kế này.
Ta không tham lam, chỉ định ăn no mấy bữa rồi tìm cơ hội chuồn đi.
Ban đầu, ta vốn chỉ tính toán như thế.
2.
Thịt dê hấp, chân gấu hấp, đuôi nai hấp. Vịt quay hoa tiêu, gà non nướng, ngỗng quay. Thịt xông khói, trứng bách hoa, cừu nướng , thịt khô,...
Món ngon vật lạ ngào ngạt hương thơm đầy gian phòng.
Ta không nhịn nổi nữa, như hổ đói vồ mồi, lao vào ăn ngấu nghiến một trận.
Bùi lão gia và Bùi phu nhân bên cạnh đều há hốc mồm kinh ngạc nhìn ta.
Đại phu đứng bên cười nói: "Vị cô nương này đang mang song thai, đã hơn bảy tháng. Chỉ là đói quá nên mới ngất đi thôi."
"Song thai?" Ta ngẩn người.
Phó phu nhân kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Đứa bé ngoan, mau nói cho ta biết, chiếc nhẫn ngọc này là Độ nhi tặng con phải không?"
Ta hoảng hốt cụp mắt xuống, không dám trả lời.
Bùi lão gia thấy bà ấy đã đỏ hoe cả mắt, vội kéo bà ấy sang một bên, run giọng hỏi: "Xin hỏi cô nương là người Thanh Châu sao?"
Ta mím môi, khẽ gật đầu.
Sắc mặt ông lộ rõ vẻ mừng rỡ: "Phải rồi, mấy năm nay Độ nhi đều ở Thanh Châu. Cô nương tên gì? Nhà còn mấy người thân?"
Ta hơi do dự một lát, đáp: "Con tên là Nhược Đào. Nhà... nhà gặp nạn đói, phụ mẫu đều c h ế t đói hết rồi, chỉ còn lại mình con."
Ông cười khổ: "Châu chấu qua mùa, thiên tai giáng xuống, Độ nhi của ta cũng...Àiiii…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-tu-tang-ngai-mot-nha-vien-man/chuong-1.html.]
"Con là đứa có phúc, trải qua bấy nhiêu tai ương, lại còn mang thai nhưng vẫn có thể sống sót đúng là trời thương."
Ta xoa bụng, sống mũi cay cay.
Hồi đó, Thanh Châu đại hạn, bỗng dưng từ phía tây kéo tới một đàn châu chấu khổng lồ.
Nơi chúng đi qua, mùa màng bị phá sạch, ngay cả cỏ cũng không mọc nổi.
Thanh Châu cùng mấy dặm ngoài thành đều rơi vào cảnh đói kém. Chỉ mấy tháng sau, trong và ngoài thành đầy rẫy x á c c h ế t đói.
Phụ mẫu ta nhường cho ta miếng ăn cuối cùng còn bản thân thì c h ế t đói.
Sau đó, để sống tiếp, ta đã phải đánh đổi sự trong trắng lấy một chiếc bánh bao.
Chưa gả đi đã mang thai, đến cả phụ thân của đứa bé là ai cũng không biết.
Ta đã khóc, đã sợ hãi, đã từng nghĩ đến cái c h ế t, từng tuyệt vọng muốn kết thúc tất cả.
Nhưng đến giây phút cận kề cái c h ế t, ta lại bản năng giãy giụa cầu sinh.
Bất cam, bất bình, bất phục.
Mạng của ta được đổi bằng sinh mệnh của phụ mẫu thân sinh, sao ta có thể cam lòng bỏ cuộc?
Ngày qua ngày, ta sống trong cực khổ.
Đứa nhỏ trong bụng mạnh mẽ hơn ta tưởng. Nó lớn dần lên, trái tim nhỏ đang đập, nó cũng bướng bỉnh mà bám lấy sự sống như ta.
Vì thế, ta cắn răng chịu đựng, vì bản thân ta cũng vì nó giành lấy chút hy vọng mong manh, leo lên con thuyền chất đầy x á c c h ế t kia.
Rồi đến Bắc Yên, đến Bùi phủ.
Nhưng giờ đây, nhìn Bùi lão gia và Bùi phu nhân tóc đã hoa râm, đau lòng tuyệt vọng, ta lại cảm thấy hối hận.
Họ cũng giống phụ mẫu ta yêu thương con cái sâu đậm.
Ta không nên vì chút tư lợi mà lừa gạt những người đang chịu cảnh mất con thống khổ thế này.
Vừa định mở miệng thú thật thì Bùi phu nhân không nhịn được nữa.
Bà ấy đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y ta , trong đôi mắt phượng đỏ ngầu là nước mắt lưng tròng, gần như điên loạn mà gào lên: "Con nói đi! Nói chiếc nhẫn này là Độ nhi tặng con!"
"Nói con đang mang cốt nhục của con ta!"
Ta bị bộ dạng điên dại ấy của bà ấy dọa sợ, líu ríu: "Xin lỗi... con không..."
Bất chợt dưới thân "bụp" một tiếng, cơn đau dữ dội như thủy triều ập tới.
Bùi lão gia và Bùi phu nhân trừng mắt nhìn vũng nước dưới chân ta hoảng hốt la lên: "Sắp... sinh rồi!"
3.
Thân thể đau đớn như bị xé rách, trước mắt lúc sáng lúc tối.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, đã thấy Bùi lão gia và Bùi phu nhân ôm hai đứa nhỏ trong lòng, cười đến không khép miệng nổi.
"Giống lắm! Cái mũi nhỏ của cháu trai giống hệt Độ nhi nhà mình!"
"Đúng vậy, mắt cháu gái cũng giống Độ nhi! Giống hệt lúc nó còn nhỏ!"
Ta ngây ngốc nhìn họ lại quay sang nhìn hai bé con nhỏ xíu trong lòng họ.
Nhăn nheo, nhỏ bé đến mức chẳng nhìn rõ hình dạng.
Thật sự... giống sao?
Đang thất thần, Bùi phu nhân đã ngồi xuống mép giường, gương mặt tràn đầy áy náy.
"Con à... đều là lỗi của ta, vừa rồi dọa con sợ rồi...Là ta quá sốt ruột, con là một cô nương chưa xuất giá, có nhiều chuyện ngại mở miệng.”
"Lại còn làm con sinh non, nếu cháu trai cháu gái có mệnh hệ gì, ta biết làm sao bây giờ!"
Bùi lão gia cười đến mức miệng kéo đến tận mang tai: "Con thân thể yếu ớt thế này, nếu ở ngoài, e rằng.”
"May mà con đến được Bùi phủ, lại đúng lúc có Tôn đại phu ở đây.”
"Dù hai đứa nhỏ sinh non, nhưng Bùi gia ta thiếu gì thứ tốt? Ta đã nói rồi, con là đứa có phúc mà!"
Những lời định nói ra lại bị ta nuốt ngược vào.
Ông ấy nói đúng, nếu ta sinh con ngoài đường, chỉ sợ mẫu tử đều mất mạng.
Còn bây giờ, nếu ta nói ra sự thật thì ta và con ta cũng chỉ có nước bị đuổi khỏi đây đợi c h ế t mà thôi.
Suy nghĩ dần dần rõ ràng đã vậy.
Ta cũng không tham lam nhiều, chỉ định nán lại thêm một năm kiếm chút miếng ăn.
Ta giả vờ lau nước mắt, nghẹn ngào: "Xin lỗi... con không phải cô nương đoan chính gì. Con và Bùi lang, vài tháng trước, từng ở bên bờ sông Thanh Châu, không cưới mà ăn ở với nhau, rồi mang thai... Con còn nhớ rõ..."
Ta cau mày, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh x á c c h ế t kia.
"Con còn nhớ rõ trên n.g.ự.c chàng có một nốt ruồi hình trăng khuyết..."
"Đúng rồi! Ta đã nói mà, chắc chắn là vậy!"
Bùi lão gia và Bùi phu nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, nước mắt tuôn rơi.
"Hay quá! Bùi gia ta lại có người nối dõi rồi!"