Công chúa não yêu đương và cự long tham tiền
Chương 2
4.
Nhưng mà chờ đến sáng sớm hôm sau, ta phát hiện ra ta hơi nông nổi một chút.
Trong truyện cổ tích có nói với ta công chúa bị rồng bắt đi cầm tù sẽ được Hoàng tử giải cứu, nhưng không nói cho ta biết công chúa đói bụng thì phải làm sao.
Ta ngồi ở cửa phòng, bụng đói kêu vang nhìn Hắc Long.
“Ta đói bụng.”
Hắn liếc nhìn ta một cái, không nói chuyện.
“Ta nói ta đói bụng!” Ta cao giọng nói.
Hắc Long không kiên nhẫn mà nhìn ta một cái rồi đ.â.m đầu xuống tháp cao.
Không phải chứ, cũng không đến mức đấy đi, ta cũng chưa nói gì.
Ta hơi sốt ruột một chút, nếu mà rồng c.h.ế.t rồi, Hoàng Tử của ta phải làm sao đây?
Ta vừa định qua đó xem, đã thấy một con Hắc Long thật lớn đột nhiên phóng lên từ phía dưới, ánh mắt trời màu vàng chiếu vào vảy giáp của hắn xinh đẹp lấp lánh, giống như là hồ nước lấp lánh ánh mắt trời.
Hắn vẫy cánh bay lên, nháy mắt một cái đã biến mất ở chân trời.
Ta nhìn đến nỗi ngây dại, ta biết ngay là con rồng này không có đạo đức nghề nghiệp rồi, giờ thì hay rồi, con mẹ nó bắt cóc được một nửa, giờ hắn cứ thế chạy trốn.
Hắn đi rồi, ta phải làm sao bây giờ?
Xem ra, nếu lần này không thấy tình yêu thật sự rồi, ta đứng trên đỉnh tháp, trong lòng hơi khó chịu một chút.
Thật ra những năm gần đây Hoàng tử tới cầu thân cũng không ít, ngoại trừ phần lớn là thích Mary, thì cũng có vài người yêu thích ta.
Nhưng bọn họ, có người xấu quá, có người nhét đầy tình nhân trong cung điện, có rất nhiều người chỉ là bao cỏ, quan trọng nhất là bọn họ đều đánh không lại ta.
Ta cảm thấy uể oải, có lẽ loại công chúa giống như ta chính là bị nguyền rủa phải sống cô đơn cả đời.
Không biết thời gian qua đi bao lâu, ta dựa vào trong một góc ngủ luôn rồi.
Trong giấc mơ có một Hoàng tử đẹp trai trèo đèo lội suối tới đây đánh cho Hắc Long chạy trốn, sau đó duỗi tay ra đưa cho ta.
Ta còn đang vui vẻ vô cùng muốn giơ tay ra để nắm lấy tay hắn, tiếng gió bên tai đột nhiên gào thét, ta dường như bị gió thổi ngã, khuôn mặt của Hoàng tử đẹp trai bị cuồng phong thổi tan.
Ta tỉnh lại, Hắc Long với vẻ mặt vừa khó chịu vừa không phục giống như ta nợ tiền hắn ném cho ta một cái sọt, trong miệng lẩm bẩm: “Chưa từng thấy công chúa nào phiền toái như ngươi.”
Vừa nhìn vào cái sọt đã thấy bên trong đều là bánh mì trắng tinh, còn vô cùng tốt bụng mà phết mật ong nữa.
Ta không thể tưởng tượng được, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Không ngờ mặt hắn lại đỏ hồng, hung tợn nói: “Nhìn cái gì mà nhìn!” Sau đó xoay người đi.
Thế mà là một con rồng dễ xấu hổ, khi xấu hổ… biết nói thế nào nhỉ, khá là xinh đẹp
5.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày ta lại ngây ngốc ở cùng với con rồng này, chờ Hoàng tử tới cứu ta.
Sau ba ngày thì ăn hết chỗ bánh mì trắng hắn mang về, Hắc Long bắt đầu cắp lấy ta bay về phía rừng rậm.
Trong lòng ta hơi thấp thỏm một chút, có phải là ta ăn nhiều quá, hắn muốn g.i.ế.c con tin không?
Sau khi bay qua rừng núi, bình nguyên, rừng rậm, cuối cùng Hắc Lòng ngừng ở bên cạnh một cái hồ thật lớn.
Nước trong hồ rất trong, có thể nhìn thấy con cá trốn ở phía sau viên đá ngũ sắc, rong rêu màu xanh đậm uốn lượn theo sóng nước.
A, hoá ra con rồng này muốn ăn cá.
Ta ngồi ở bên bờ chờ hắn bắt cá lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-nao-yeu-duong-va-cu-long-tham-tien/chuong-2.html.]
Không ngờ đợi một hồi, Hắc Long cả người đều là nước bay ra khỏi mặt nước.
Hắn nằm ở chỗ nước cạn, quay đầu nhìn ta nói: “Ăn bánh mì của ta nhiều ngày như vậy, hiện giờ đến lúc phải báo đáp ta rồi.”
Nói xong, hắn đưa cho ta một cái chổi lông heo ném trước mặt ta: “Kỳ lưng cho ta.”
Ta ngây người.
Tuy là nhìn không giống, nhưng ta đúng là một công chúa thật sự.
Trước kia mỗi lần ta tắm rửa đều phải có ba hầu gái cùng nhau hầu hạ ta, một người gội đầu, một người xả nước, một người kỳ lưng.
Không ngờ là cũng có lúc ta phải kỳ lưng cho người khác.
Trải nghiệm này quả thực mới mẻ.
Đây có lẽ là một con Hắc Long thích sạch sẽ, vảy của hắn lấp lánh toả sáng dưới ánh mặt trời, rõ ràng là được tắm rửa thường xuyên.
Nhưng có thể là có những chỗ chi tiết hắn không xử lý được, phía dưới vảy còn có vài hạt bụi, ta dùng chổi lông heo thấm nước, sau đó cẩn thận rửa kỹ cho hắn.
Khi rửa đến cổ, có lẽ là khiến cho hắn thấy ngứa, hắn nâng chân sau lên gãi gãi cổ, nhìn có vẻ hơi giống với con cún tên là Vượng Tài mà ta nuôi, trong lòng ta cười thầm.
“Gì thế?” Sau khi kỳ cọ một hồi, chiếc chổi lông heo của ta đụng vào một đồ vật rất cứng, ta ngước mắt nhìn thì thấy có màu vàng nhạt.
Ta tò mò duỗi tay moi vật kia ra, hoá ra là một đồng vàng kẹp giữa vảy hắn.
Hắc Long quay đầu lại nhìn phát hiện ra đồng vàng, lập tức đoạt từ tay ta, sốt ruột nhìn ta nói: “Đây là của ta!”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Ta buồn cười, đây đúng là một con rồng tham tiền.
Bởi vì hắn thật sự quá lớn, phải đến khi mặt trời xuống núi ta mới rửa sạch toàn thân cho hắn xong xuôi.
Ngoại trừ cái bụng, hắn không cho ta kỳ cọ.
Ta mệt đến nỗi kiệt sức, còn chưa kịp về sơn động đã ngủ trên móng vuốt của hắn rồi.
6.
Thời gian tiếp theo, cứ cách mấy ngày Hắc Long lại mang ta đi kỳ lưng cho hắn một lần.
Ta cũng dần dần quen với việc này, trở thành một người tắm rửa rất giỏi.
Hiện giờ, ta kỳ lưng cho Hắc Long chỉ mất hai giờ thôi.
Đợi đến lúc trở về có thể tính toán xây cái nhà tắm, phát triển thêm nghề phụ.
Lúc này ta đã rất nhiều lần phát hiện đồng vàng kẹp trên vảy của hắn, đáng tiếc là lần nào con rồng keo kiệt này cũng đòi lại.
Tối hôm nay, Hắc Long không vào sơn động mà ngồi xuống trước mặt ta.
“Vì sao ngươi không sợ ta? Các công chúa khác nhìn thấy ta đã khóc sướt mướt.” Hắn quay đầu lại mà tò mò hỏi ta.
Ta nghĩ đến những cái bánh mì quết mật ong, cùng với móng vuốt của hắn khi cong lên lại xoè ra, còn có dáng vẻ hắn dùng chân gãi ngứa, nhịn không được mà nở nụ cười.
“Ta cảm thấy ngươi là một con rồng tốt, ta rất thích ngươi.”
Ta không nhìn thấy khuôn mặt của hắn đỏ rực lên dưới ánh lửa trại ấm áp.
Hắn cúi đầu, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Lydia.” Ta cười nói: “Ngươi thì sao? Tới lâu như vậy rồi ta vẫn chưa biết tên ngươi.”
Hắc Long im lặng một chút.
Ta cho rằng hắn không muốn nói cho ta biết, ta cũng không để ý: “Không muốn nói thì thôi.”
Một lát sau, bên cạnh truyền đến giọng nói ấm áp của hắn: “Eugene.”
Ta không kịp phản ứng, hỏi lại: “Cái gì?”
“Ta nói, ta tên là Eugene”