Chưa Từng Yêu Ai Đến Thế
Chương 41
Đầu ngón tay Hạ Thụ run rẩy, giọng căm ghét hỏi: “Chị hỏi em, tại sao tìm người đánh A Hành, bẻ gãy cung đàn cậu ấy mua, tại sao lại nói cung đàn kia là em mua! Trong trường học những thứ lộn xộn nói về A Hành đó cũng là em truyền ra đúng không! Em nói đi!”
Tiếng động rất lớn, Hạ Mẫn Quân đang phụ trong phòng bếp nghe tiếng lập tức chạy tới, thấy trường hợp này kinh hãi quá mức, vội vàng bước lên tách hai người ra.
“Đây là làm sao vậy hả? Tiểu Mộc, xảy ra chuyện gì?”
Mã Tuấn núp phía sau Hạ Mẫn Quân lớn tiếng hét: “Mẹ! Chị họ con đánh con! Chị ấy đánh con…”
“Cô còn hỏi con xảy ra chuyện gì!” Ngực Hạ Thụ phập phồng mãnh liệt, hốc mắt ngấn nước mắt, liều mạng nhẫn nại không để rơi xuống, một tay chỉ vào Mã Tuấn: “Cô hỏi nó đi! Cô hỏi con trai ngoan của cô đã làm chuyện tốt gì! Đánh người nói dối rải tin đồn! Hôm nay chị phải đánh em!”
Cô rút ra một cành cây từ bên cạnh bình hoa mỹ nghệ, xông lên phía trước muốn đánh cậu ta. Mã Tuấn liều mạng kéo Hạ Mẫn Quân gào khóc hét lớn. Hạ Mẫn Quân vội vàng ngăn cản.
“Tiểu Mộc… Con chờ một chút Tiểu Mộc! Các con có phải đây là hiểu lầm không! Tiểu Mộc!”
Động tĩnh này thật sự quá lớn, Hạ lão gia và Hạ Hùng Hải trên lầu cũng nghe tiếng đi đến.
Hạ lão gia chống gậy xuống đất hai cái thật mạnh: “Càn quấy!”
Trong phòng khách yên tĩnh một chút.
Sắc mặt Hạ lão gia tái mét, tầm mắt lướt qua từng người một, cuối cùng dừng trên mặt Hạ Thụ.
“Tiểu Mộc, bây giờ con đang ầm ĩ cái gì! Vừa trở về đã đánh em trai con.”
Mã Tuấn trốn sau lưng Hạ Mẫn Quân lườm Hạ Thụ, vẻ mặt căm hận.
“Không phải, ông nội.” Trong lòng Hạ Thụ vừa tức giận lại tủi thân, nước mắt cuối cùng không nhịn được nữa, từng giọt rơi xuống.
Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, bước lên mở hộp cung ra lộ ra đoạn cung bên trong, chỉ vào Mã Tuấn khóc nói: “Là Mã Tuấn! Cung đàn này là A Hành mua, là Mã Tuấn cướp đi, là em ấy làm gãy, cũng là em ấy đánh A Hành! Những lời đồn về A Hành trong trường cũng là em ấy tung! Đều là em ấy!”
Cả phòng kinh ngạc.
Hạ Mẫn Quân cũng vô cùng ngạc nhiên. Bà ta biết được gần đây trong trường Hạ Thụ và Tống Hành xảy ra biến cố, lại không biết là ai làm.
Nhớ lại lời nói Mã Tuấn thuận miệng nói ở phòng bếp. Xoay người kinh ngạc hỏi cậu ta: “Việc này sao lại thế này? Cuối cùng có phải con làm hay không? Con nói đi!”
“Không phải con!” Sắc mặt Mã Tuấn đỏ lên, cứng cổ hét: “Không phải con làm! chị họ oan uổng em! Có phải Tống Hành nói vậy với chị không, anh ấy nói bừa! Không phải em!”
“Em còn ngụy biện!” Hạ Thụ khó thở, xông lên phía trước muốn đánh cậu ta. Bị Hạ Mẫn Quân và Hạ Hùng Hải vội vã kéo ra: “Tiểu Mộc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/chua-tung-yeu-ai-den-the/chuong-41.html.]
Sắc mặt Hạ lão gia nặng nề: “Tiểu Mộc, con lên tầng trước đi, ông hỏi Tiểu Tuấn.”
“Con không!” Hạ Thụ dứt khoát từ chối.
“Đi lên.” Hạ lão gia cau mày, rõ ràng đang tức giận.
Hạ Hùng Hải sợ ông tức giận, cũng khuyên bảo: “Tiểu Mộc đi lên trước đi, bên này có ba và ông nội rồi.”
“Con không!” Nước mắt ngổn ngang trên mặt cô, ánh mắt ngâm trong nước mắt vô cùng bỏng cháy, vừa lạnh lùng vừa kiên định: “Nếu con lên rồi, có phải việc này cuối cùng lại là em ấy nói lời xin lỗi mà không giải quyết được gì? Không thể nào! Dù sao nếu hôm nay em ấy không đền cung đàn cho con, không bị đánh một trận giống như A Hành, con tuyệt đối không buông tha em ấy, con không đi lên!”
Hạ Mẫn Quân không thể tưởng tượng được, lùi lại hai bước che chở Mã Tuấn, giọng nói cũng lung lay: “Tiểu Mộc, đây là con không nói lý lẽ! Em con có không đúng, con cũng không thể đánh nó!”
“Những việc A Hành phải trải qua đều do em ấy làm!” Cô thật sự tức giận, trong nháy mắt thật sự không chú ý đến gì hết, nâng ngón tay thẳng tắp chỉ Hạ Mẫn Quân.
“Còn có cô! Tại sao em ấy lại trở thành như vậy? Còn không phải cô bình thường dung túng xúi giục! Mỗi một vết thương trên người A Hành đều có một phần của cô, các người đều là hung thủ! Hung thủ!”
“Tiểu Mộc!” Hành động lời nói này của cô quá vô lễ không giáo dục, Hạ Hùng Hải cau mày: “Buông xuống!”
Hạ lão gia cũng đồng thời quá lớn, giọng nói lạnh lùng khác thường: “Buông xuống.”
Hạ Thụ không buông, hai mắt đẫm lệ lạnh như băng, đầu ngón tay chỉ vào Hạ Mẫn Quân căng chặt đến hiện lên màu trắng xanh.
“Buông xuống.”
“Tiểu Mộc!”
“Buông xuống!” Gõ gậy chống lên mặt đất hai tiếng, Hạ lão gia không thể nhịn được nữa, đột nhiên giơ gậy lên đánh thật mạnh lên mu bàn tay cô.
Hạ Thụ bị đau, hạ tay bị đánh xuống, mới vừa che cổ tay lại, đòn tiếp theo cũng thẳng tay đánh tới, quất vào sau lưng cô.
“Ba! Ba!” Hạ Hùng Hải sợ hãi, vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y Hạ lão gia chắn trước trước người con gái, lớn tiếng nói: “Không thể đánh! Không thể đánh! Tiểu Mộc còn bệnh, con bé sốt đến hồ đồ, đừng đánh, đừng đánh!”
Tống Hành tan học trở về, lúc vào cửa đúng lúc thấy cảnh này.
Không khí trong phòng không đúng, anh đương nhiên cảm nhận được, ngơ ngác đứng ở cửa nhìn người trong phòng.
Vẻ mặt Hạ Mẫn Quân căm ghét tức giận đi lên trước mặt anh, chộp tay hạ xuống một bạt tai.
“Đều là do mày!”