4
Mãi đến khi Chu Tự Hằng sắp xếp xong toàn bộ đồ đạc của tôi, anh mới như sực nhận ra mình vừa làm gì.
Cả người anh khựng lại.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì.
“Không ngờ... anh lại chu đáo đến thế.”
Chu Tự Hằng tránh ánh mắt tôi, nhìn đi chỗ khác.
“Không phải... em đừng hiểu lầm.
Anh chỉ là...”
“Tôi hiểu, anh có nhiều kinh nghiệm yêu đương nên hình thành thói quen rồi, tôi sẽ không hiểu lầm đâu.”
Chu Tự Hằng sững người một chút, sau đó kiên quyết gật đầu.
“Đúng... đúng vậy, chính là như thế.
Anh có nhiều bạn gái cũ, quen với việc chăm sóc họ rồi, em đừng để ý...”
Tôi xua tay.
“Không sao, tôi không để ý. Dù sao ai mà chẳng có quá khứ.”
Chu Tự Hằng đột nhiên như nhớ ra điều gì, liếc nhìn đồng hồ.
“Bốn giờ anh còn một cuộc họp, họp xong năm giờ anh về nấu cơm tối cho em được không? Em muốn ăn gì?”
Tôi suýt không tin được tai mình.
“Chờ đã, anh còn muốn quay lại nấu cơm cho tôi á?”
Chu Tự Hằng lại ngẩn ra, lần này anh phản ứng rất nhanh.
“Xin lỗi, vừa nãy anh dùng đồng hồ để nhắn tin cho bạn anh.
Anh đã hứa với bạn anh là chiều nay sẽ nấu cơm cho cô ấy, em không phiền chứ?”
Tôi biết điều đáp lại.
“Không sao, tôi hiểu mà.”
Chỉ là, khi nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe lộ ra trên tay Chu Tự Hằng lúc anh rời đi, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Từ khi nào mà đồng hồ cơ lại có thể nhắn tin được vậy?
5
Tôi cứ tưởng tối nay Chu Tự Hằng sẽ không về nhà.
Dù sao thì theo lời đồn bên ngoài...
Anh ta ngày nào cũng lượn lờ ở hộp đêm, suốt đêm không về.
Thế mà sáu giờ chiều, anh ta lại đúng giờ xuất hiện trước cửa.
Thậm chí không trực tiếp mở cửa bước vào, mà còn lễ phép bấm chuông, đợi tôi ra mở cửa.
Khi tôi mở cửa, Chu Tự Hằng trông có vẻ hơi gò bó.
“Ờm... trong nhà bây giờ có người không? Anh có làm phiền em không?”
Không ngờ Chu Tự Hằng lại là người biết giữ khoảng cách đến vậy.
Ngầm ý rằng chúng tôi mạnh ai nấy sống, nhưng anh cũng sẽ không làm phiền tôi.
Thật lòng mà nói, tôi khá thích kiểu đàn ông có chừng mực như thế này.
Vì thế tôi không nhịn được muốn trêu chọc anh một chút.
“Trong nhà có người đó, mà anh ấy còn không mặc quần áo nữa, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Sắc mặt Chu Tự Hằng lập tức tái đi.
“Xin lỗi, anh thật sự không biết...
“Anh chỉ nghĩ em chắc chưa ăn gì nên tiện mang cho em một phần.
“Nếu biết em có bạn ở nhà, anh đã mang thêm một phần nữa rồi.”
Chu Tự Hằng trông vô cùng hoảng hốt, không giống như đang diễn chút nào.
Tôi quyết định không trêu anh ta nữa.
“Trong nhà không có ai cả, tôi chỉ đùa thôi.”
Nói rồi, tôi mở hẳn cửa ra để anh bước vào.
“Không sao đâu, tôi không để ý đâu.”
Nhưng miệng thì nói không để ý, Chu Tự Hằng vừa vào nhà đã nhìn quanh một lượt khắp nơi.
Mãi đến khi xác nhận thật sự không có ai, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-ngoan-lai-muon-gia-trai-hu/2.html.]
6
Anh đặt hộp cơm lên bàn rồi mở ra.
“Anh không biết em thích ăn gì, nên tiện tay gọi vài món.”
Tôi nhìn những món ăn gia đình đầy sắc hương vị trong hộp cơm, không khỏi kinh ngạc.
“Mấy món này là anh nấu sao?”
Chu Tự Hằng gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu phủ nhận.
“Không phải. Ban đầu anh định nấu cho bạn anh.
Nhưng cô ấy sợ anh mệt nên đã tự nấu mấy món này.”
Tôi cầm đũa lên nếm thử một miếng, không nhịn được mà khen ngợi.
“Món này ngon thật đấy!”
Đôi mắt Chu Tự Hằng lập tức sáng lên:
“Ngon à? Vậy sau này ngày nào anh cũng nấu cho em ăn.”
Tôi ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
“Không phải anh nói là bạn anh nấu à?”
Chu Tự Hằng vội vàng sửa lại.
“Đúng, đúng, là bạn anh nấu.
“Nếu em thấy ngon, anh sẽ nhờ cô ấy nấu mỗi ngày.
“Anh còn có thể bảo cô ấy đến tận nhà nấu, làm xong trước khi em tan làm, để em về là có cơm ăn luôn.”
Tôi không thể tin nổi: “Như vậy... không ổn lắm thì phải?”
Bảo người tình của mình nấu cơm cho người vợ hợp pháp của mình ăn, chuyện này... có phải quá vô lý không?
Nhưng Chu Tự Hằng lại chẳng thấy vấn đề gì: “Có gì đâu chứ?”
Tôi suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng tìm được một cái cớ: “Như vậy có phiền bạn anh quá không?”
“Không sao, em cũng biết mà, anh là trai hư, sức hút rất lớn.
Nhờ cô ấy nấu cơm chẳng qua chỉ là một câu nói của anh thôi.”
Tôi im lặng.
Xem ra Chu Tự Hằng cũng khá tự hào về danh xưng ‘trai hư’ của mình.
7
Thế là suốt những ngày đi làm sau đó, cứ tan làm về nhà, tôi đều có thể ăn được cơm do “bạn gái” của Chu Tự Hằng nấu.
Mỗi lần tôi về, món ăn trên bàn đều còn nóng hổi.
Thế nhưng tôi chưa từng một lần gặp được cô bạn gái kia của Chu Tự Hằng.
Một ngày nọ, tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi anh ta:
“Bạn anh sao không ăn cùng với tụi mình?
Mỗi ngày nấu nhiều món như vậy, hai người tụi mình cũng ăn không hết, hay là ăn chung luôn đi.”
Nghe xong, tay Chu Tự Hằng khẽ run lên.
Nhất Phiến Băng Tâm
“Chuyện đó... bạn anh hơi hướng nội, không thích ăn cùng người khác.
Hơn nữa, cô ấy không có danh phận, chắc cũng không muốn gặp em, mỗi lần nấu xong đều đi ngay.”
“Em xem, cuối tuần khi em ở nhà thì cô ấy không đến nấu cơm nữa, vậy chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?”
Tôi gật đầu như hiểu như không.
Hình như những gì Chu Tự Hằng nói… cũng có chút lý.
Nhưng vô tình tôi liếc thấy vết thương trên tay anh ta.
“Tay anh sao vậy? Sao lại bị thương?”
Chu Tự Hằng tỏ vẻ không để tâm.
“Không sao, lúc cắt thịt không cẩn thận bị đứt thôi.”
Tôi hơi ngạc nhiên.
“Không phải anh nói là bạn anh nấu ăn sao?”
Chu Tự Hằng nhìn vết thương trên tay, ấp úng.
“Ờ… thì là, đôi khi cô ấy bận quá, anh sẽ phụ giúp một chút.
Em không hiểu đâu, đó là một loại ‘niềm vui nhỏ’ giữa tụi anh.”
Ừm…
Thật ra thì đúng là tôi không hiểu thật.