Chiến Lược Từ Hôn Của Công Chúa Trăng Hoa

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30aQaSBxuZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng hắn lại đột nhiên hất tay ta ra, liên tục lùi về sau, trong lúc hoảng loạn, bị vấp vào bàn nhỏ, ngã xuống đất, rượu đổ lênh láng.

Ta vắt óc suy nghĩ xem mình vừa nói sai điều gì, cố gắng giải thích: "A Dã, chẳng lẽ ngươi không tin ta có thể cho ngươi vinh hoa phú quý sao?"

Ta đến gần hắn, nói nhanh: "Ta tuy thất thế, nhưng dù sao cũng là Trưởng công chúa, sao có thể nuốt lời. Nếu ngươi không cầu tài, muốn cầu quan, vậy cũng được. Chỉ là bây giờ ta thành thân với Ngụy Tam Lang, vốn đã là cái gai trong mắt triều đình, không thể xảy ra chút sai sót nào. Ngươi hãy giúp ta hủy hoại hôn sự này trước, đợi qua cơn sóng gió, ta sẽ tính toán cho ngươi cũng chưa muộn."

A Dã đột ngột ngẩng đầu lên.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Ta lập tức im bặt.

Bởi vì, mắt hắn đỏ ngầu.

Giống như có một cơn bão táp quét qua xương cốt hắn, giày vò hắn đến sống không bằng chết.

Ta thật sự không hiểu tại sao, lại không hiểu sao, tim đập loạn xạ.

Ta ngồi xổm xuống, nói năng lộn xộn: "Ngươi hà tất phải như vậy? Nếu ngươi thật lòng thật dạ với ta, thì sao có thể giấu ta định kỳ gặp gỡ người của Ngụy Tam Lang. Ngươi chỉ là sợ đắc tội với chủ cũ, lại muốn chia chác một chút lợi ích từ ta thôi.”

“A Dã, làm ngọn cỏ đầu gió không dễ làm đâu. Hoặc là chọn hắn, hoặc là chọn ta. Nhưng bản cung cảnh cáo ngươi, sau đêm ngươi cùng ta chung chăn gối, ngươi sẽ không còn lựa chọn nào khác. Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng Ngụy Tam Lang dễ chung sống, có thể dung thứ một thuộc hạ cắm sừng hắn tiếp tục làm việc dưới trướng hắn sao?"

Hắn nghiến răng nghiến lợi, run rẩy nói: "Ta cứ tưởng, lúc đó ta cứ tưởng, người thật lòng thích ta. Thì ra người chỉ lợi dụng ta để sỉ nhục Ngụy Cố Cảnh!"

Một giọt nước mắt theo giọng nói run rẩy của hắn, lăn xuống.

Hắn nhắm chặt mắt, vẻ mặt đầy tủi nhục, giống như vừa trải qua một giấc mơ hoang đường.

Ta không nói nên lời.

A Dã nhìn ta với ánh mắt van xin, dường như muốn ta phản bác lại hắn:

"Người... người không còn gì để nói nữa sao?"

Ta có thể nói gì đây.

Ta luôn thẳng thắn. Hắn đoán đều đúng, ta làm sao có thể phản bác.

Ta mở miệng, lời nói vô cùng yếu ớt: "Thì ra hắn tên là Ngụy Cố Cảnh, ta đã quên mất rồi."

A Dã khẽ cười, rồi cười thành tiếng.

Hắn lắc đầu, đứng dậy, không nói một lời nào mà bỏ đi.

Anh Nương lo lắng đến gần ta: "Công chúa, Ngụy Tam Lang ngày mai hồi kinh."

Ta mệt mỏi che mặt: "Cứ theo kế hoạch mà làm đi."

Ta đứng tại chỗ một lúc, lại nhìn những dải lụa đỏ trên hành lang này.

Luôn cảm thấy, mọi chuyện tối nay cũng giống như một giấc mơ hoang đường của ta.

Lần đầu tiên ta gặp phải chuyện ta không thể khống chế, gặp phải người ta không thể ngờ tới.

Người này tên A Dã, dường như hắn muốn ta nằm mơ, ta liền chỉ có thể nằm mơ, hắn muốn ta tỉnh lại, ta liền chỉ có thể tỉnh lại.

Quân Ngụy gia khải hoàn hồi triều, cả thành ra đón.

Ta đương nhiên lấy cớ là bị bệnh, ở lại phủ dưỡng bệnh.

Ta nằm trên giường vừa tính toán xem yến tiệc tẩy trần kia đã đến bước nào rồi, Ngụy Cố Cảnh có nghe được những lời đồn đại về ta hay không, vừa lơ đãng nghịch ngợm chiếc thắt lưng lấy được kia.

A Dã cả đêm không về phủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chien-luoc-tu-hon-cua-cong-chua-trang-hoa/chuong-5.html.]

Nghĩ lại, chắc là đêm đó, ta nói đến lợi ích quá nhiều, nói đến tình cảm quá ít. Quá nóng lòng muốn hắn cho ta một câu trả lời.

Không giống người yêu, mà giống một chính trị gia. Khiến hắn cảm thấy ta khó coi, chán ghét.

Ta thở dài một tiếng, thấy Ngụy Cố Cảnh mãi không đến, bèn nhét chiếc thắt lưng xuống dưới gối, ngủ thiếp đi.

Trời tối đen, ta bị tiếng cửa mở làm cho tỉnh giấc.

Một bàn tay đột nhiên che mắt ta lại.

Ta theo bản năng gọi: "A Dã?"

Nhưng bỗng nhiên tỉnh táo lại, người tới vẫn mặc quan phục, áo giáp hộ thân, thắt lưng đeo ngọc bội, chỗ nào cũng không giống A Dã.

Ngoại trừ hơi thở lạnh lẽo trên người, thoảng chốc quả thực có chút giống cố nhân.

Ta ngửi thấy mùi rượu.

Càng thêm chắc chắn.

Đây chính là Ngụy Cố Cảnh vừa tham gia yến tiệc xong, phu quân của ta.

Tên Tu La trong truyền thuyết g.i.ế.c người không chớp mắt.

Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng ta.

Ta chậm rãi sờ lên mu bàn tay hắn, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, không có ý định để ta mở mắt.

"A Dã là ai?" Giọng nói này quá trầm thấp.

Ta nuốt nước bọt: "Người trong phủ ngươi, ngươi không rõ sao?"

"Rõ. Ta hỏi, hắn là người thế nào của nàng?"

"Tình nhân của ta."

Ngụy Cố Cảnh vậy mà lại cười.

Ta lập tức c.h.ế.t lặng.

Chuyện gì thế này, trên đời này, vậy mà lại có người vui vẻ chấp nhận sự thật mình bị cắm sừng như vậy sao.

Chẳng lẽ, hắn có sở thích kỳ quái gì chăng.

Nghĩ đến đây, ta càng thêm chán ghét vị phò mã chưa từng gặp mặt này.

Ta vặn vẹo người, định vùng vẫy, nhưng sức lực của Ngụy Cố Cảnh rất lớn, thậm chí không hề nhúc nhích.

Ta chỉ đành "vô tình" chạm vào gối, để lộ chiếc thắt lưng giấu bên dưới.

Ta giả vờ luống cuống che lại.

"Cái gì vậy?"

Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy giọng điệu của Ngụy Cố Cảnh như đang xem kịch, mang theo chút chế giễu lạnh lùng.

Nhưng ta không quan tâm hắn nghĩ gì, thâm tình nói: "Đây là thắt lưng của A Dã. Ta nhớ hắn, chỉ khi ôm lấy đồ vật bên người hắn mới có thể ngủ được."

Ngụy Cố Cảnh lại cười khẩy một tiếng.

Vẻ mặt thâm tình của ta suýt nữa thì sụp đổ, cắn răng, chuẩn bị cho hắn một liều thuốc mạnh.

"Ngụy tiểu tướng quân, là ta có lỗi với ngươi, ngươi hiểu mà, nam nữ si tình một khi yêu nhau, liền như rơm khô gặp lửa, không thể nào dập tắt được. Ta không biết ngươi đã gặp A Dã chưa, chúng ta đang cãi nhau, hắn không để ý đến ta. Nhưng ta biết hắn có một nốt ruồi đỏ ở dưới bụng trái, chuyện riêng tư như vậy, không thể giả được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận