Chân Tình Giả Dối
Chương 1: Chân Tình Giả Dối
Sau khi bị bọn côn đồ đánh gãy chân, Thịnh Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi và hứa sẽ chăm sóc tôi suốt đời.
Ngày cưới, cô bạn thanh mai trúc mã của Thịnh Châu đến gặp tôi, rồi thản nhiên hỏi:
“Cô tin Thịnh Châu thật lòng yêu cô sao?”
“Chân cô chính anh ta sai người đánh gãy, chỉ vì tôi từng nói không ưa cô.”
Cô ta còn gửi kèm một đoạn ghi âm, giọng Thịnh Châu lạnh lùng vang lên: “Ai dám bắt nạt Lục Vinh đều phải trả giá. Chỉ cần đánh gãy một chân là đủ.”
Tôi lặng lẽ đẩy xe lăn, bước ra khỏi lễ cưới.
Ngày hôm đó, mọi người đều bàn tán rằng cô dâu đã biến mất, còn Thịnh thiếu gia thì phát điên.
Tôi run rẩy đứng dậy khỏi xe lăn, vịn vào lan can đi được vài bước thì muốn ngồi lại, nhưng một đôi tay mạnh mẽ đã kịp đỡ lấy tôi.
Quay đầu lại, tôi thấy Thịnh Châu mỉm cười: “Mới tập đi được vài bước đã muốn nghỉ rồi sao?”
Tôi dựa đầu lên vai anh, khẽ nói: “Ngày mai là ngày cưới của chúng ta, em muốn thử đứng lên một chút.”
Nghe vậy, Thịnh Châu nhẹ nhàng đỡ tôi ngồi lại trên xe lăn, rồi quỳ xuống, đôi tay anh bắt đầu xoa bóp theo hướng dẫn của bác sĩ.
Nhìn gương mặt anh chăm chú, dịu dàng, tôi như lạc lõng giữa không gian.
Ngày đó, tôi bị vu oan bắt nạt Lục Vinh và bị đám côn đồ đánh gãy chân.
Khi được phát hiện, tôi nằm thoi thóp bên vệ đường.
Sau đó, chính Thịnh Châu đã đưa tôi đến viện.
Đến giờ, tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc một năm trước, Thịnh Châu tay run run ôm lấy chân tôi, nói: “Đau lắm không? Xin lỗi anh đến muộn.”
Khi bác sĩ thông báo tôi có thể phải ngồi xe lăn cả đời, tôi từng tuyệt vọng, không muốn sống tiếp.
Cuộc đời với đôi chân tật nguyền, liệu còn ý nghĩa gì?
Những ngày khó khăn nhất, chính Thịnh Châu đã ngày đêm chăm sóc tôi.
Tôi biết anh là đại thiếu gia, sinh ra ngậm thìa vàng, nhưng vẫn hạ mình chăm sóc tôi.
Hôm nay, khi anh xoa bóp chân cho tôi, trong mắt anh chỉ có mình tôi: “A Tưởng, chúng ta làm đám cưới nhé.”
Thịnh Châu đổ dầu xoa bóp lên chân tôi, cảm giác mát lạnh khiến tôi tỉnh táo.
Tôi thì thầm: “Chân em điều trị lâu như vậy rồi, liệu có hồi phục được không?”
Gương mặt anh thoáng cứng lại, rồi nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng: “Không sao đâu, dù chân em không lành, anh vẫn sẽ bên em suốt đời.”
Anh định nói thêm, thì điện thoại reo lên.
Thịnh Châu đứng dậy, nhanh chóng ra ngoài trả lời.
Lúc đó, điện thoại tôi cũng vang lên, là tin nhắn từ số lạ.
【A Tưởng, đừng cưới Thịnh Châu, anh ta không xứng đáng.】
Tôi nhíu mày, trả lời vài câu nhưng không thấy hồi âm.
Thịnh Châu quay về sau cuộc gọi, quỳ xuống trước mặt tôi: “A Tưởng, công ty có việc gấp, anh phải đi giải quyết.”
Tôi đặt điện thoại xuống, mỉm cười: “Anh về sớm nhé, đừng làm việc quá sức.”
Anh xoa đầu tôi rồi quay lưng ra khỏi phòng.
Tôi cúi đầu suy nghĩ về người gửi tin nhắn, không để ý thấy anh rút từ túi ra một chiếc khăn nhỏ, lau tay rồi không chút do dự vứt vào thùng rác.
Nửa đêm, Thịnh Châu vẫn chưa về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chan-tinh-gia-doi/chuong-1-chan-tinh-gia-doi.html.]
Chiều nay, số lạ lại nhắn tin cho tôi: 【Tôi là Tiêu Tần.】
Tiêu Tần, người của Tiêu gia ở Bắc Kinh.
Ngay sau đó, anh ta gửi một tấm ảnh.
Tôi mở ra xem.
Là Thịnh Châu, dường như đang ở văn phòng.
Ngay bên cạnh anh, có Lục Vinh ngồi rất gần, cô ta cười tươi rạng rỡ, còn Thịnh Châu cũng nở nụ cười trìu mến.
Tôi sửng sốt, tay run run gọi video cho Thịnh Châu.
Anh nhanh chóng bắt máy.
Thịnh Châu mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ tĩnh lặng, phản chiếu hình ảnh tôi: “Em nhớ anh rồi sao, bảo bối?”
Tôi ngập ngừng đáp: “Ừm.”
“Anh đang ở văn phòng một mình à?”
Thịnh Châu cười tinh quái: “Chưa cưới mà đã kiểm tra rồi sao.”
Anh quay điện thoại khắp nơi: “Bảo bối xem, ngoài anh ra chẳng có ai.”
Anh thậm chí quay cả phòng vệ sinh cho tôi xem, khiến tôi bật cười.
Nỗi nghi ngờ trong lòng như được trút bớt, nhưng vẫn còn chút không yên.
Giọng anh pha tiếng điện thoại: “Ngủ sớm đi, mai là đám cưới của chúng ta, em phải thật xinh đẹp nhé.”
Sau khi tắt máy, tôi nằm thẫn thờ trên giường.
Người của Tiêu gia không nhắn thêm gì nữa.
Có thể bức ảnh đó đã bị chỉnh sửa, công nghệ giờ rất tinh vi.
Lễ cưới hôm đó có đông khách, nhưng đa phần đều là người xa lạ.
Mọi người bàn tán xôn xao:
“Thịnh thiếu sao lại cưới cô gái không có gia thế chứ?”
“Tôi nghe bảo họ quen nhau từ đại học.”
“Nghe nói ba mẹ cô ấy mất sớm lắm.”
...
Tôi siết chặt điện thoại, đứng phía sau sân khấu cưới.
Tại sao Thịnh Châu vẫn chưa đến?
Có phải hôm qua anh bận việc mà về muộn?
Khi tôi định gọi cho anh thì nhận được tin nhắn WeChat từ Thịnh Châu, kèm theo đoạn ghi âm:
“Là Thẩm Bất Tưởng đúng không? Tôi là Lục Vinh.”
Nghe tên mình, tôi lạnh sống lưng trên xe lăn.
Tin nhắn tiếp tục phát:
“Đừng đợi nữa, Thịnh Châu hôm nay không đến đâu, vì anh ấy đang ngủ ngay bên tôi.”