CẨM NANG KINH DOANH CỬA HÀNG Ở DỊ GIỚI

Chương 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại căn hộ nhỏ, Lộ Dao đang cẩn thận cầm tay Thẩm Ti Ti, dùng cọ mềm vẽ họa tiết tỉ mỉ lên từng móng tay.

Buổi tối Thẩm Ti Ti có cuộc hẹn quan trọng, nên đặc biệt muốn một mẫu móng tay vừa dễ thương vừa độc đáo.

 

Lộ Dao quá hiểu gu của Ti Ti, nên lập tức thiết kế riêng một mẫu theo phong cách nguyên bản:

Từ gốc móng mọc ra một cành hoa anh đào phấn hồng rực rỡ. Dưới cành hoa là một con mèo Tam Hoa mũm mĩm đang ngồi xổm, vẫy đuôi và đưa móng vuốt khều lấy bông hoa.

 

Ti Ti nghe xong ý tưởng đã mê tít, lập tức giục cô bắt đầu làm ngay.

 

 

Lộ Dao tay rất chắc, từng chi tiết nhỏ được cô vẽ cẩn thận và tỉ mỉ.

Trên nền móng tay, cô đắp nhẹ một vài cánh hoa nhỏ, dùng đầu kim vẽ nhụy hoa.

Con mèo cũng chỉ là một hình tròn nhỏ xinh với chiếc đuôi mập và móng vuốt tròn trịa — vừa đáng yêu lại ngây ngô hết sức.

 

Cô phối màu cực kỳ có gu màu sắc đậm nhạt hài hòa, chuyển tông tự nhiên, tuyệt đối không bị thô hay “quê mùa”.

 

Sau khi làm xong, Thẩm Ti Ti khẽ xoay tay ngắm nhìn, ánh mắt sáng bừng:

“Kỹ thuật của cậu vẫn đỉnh như vậy, mình mê c.h.ế.t cái mẫu này luôn ấy!”

 

Lộ Dao vừa thu dọn dụng cụ vừa cười nói:

“Nhờ bàn tay cậu cũng đẹp, ngón dài trắng mịn, dễ làm nữa.”

 

Bộ móng hôm nay làm xong, Lộ Dao cũng rất hài lòng. Khi thiết kế, cô nhớ đến cảnh vật bên ngoài cửa sổ tiệm ăn vặt, con đường ven sông với hai hàng cây hoa đã bắt đầu bung nụ hồng nhạt. Cảm hứng cứ thế ùa về liên tục.

 

Thẩm Ti Ti càng nhìn càng thấy ưng, cầm điện thoại lên chụp liền mấy tấm hình, đến khi hài lòng mới chịu dừng:

“Dạo này cậu bận gì thế? Về sau sẽ nhận đơn làm nail lại đều đều chứ?”

 

Câu hỏi của Ti Ti chạm đúng tâm sự của Lộ Dao, nhưng cô sợ nếu nói ra thì nghe có vẻ vội vàng quá, nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu:

“Ừ, đi du lịch về cái là cuốn vào công việc, giờ cũng mới ổn định được một chút. Sau này sẽ nhận đơn lại.”

 

Thẩm Ti Ti ngồi xuống cạnh Lộ Dao, giơ điện thoại lên:

“Chụp cái hình nhé, để tớ đăng lên vòng bạn bè. Mấy chị em biết cậu quay lại chắc chắn sẽ tìm tới liền!”

 

Bạn bè của Thẩm Ti Ti đều là các “tiểu phú bà” rảnh rỗi tiêu tiền, trước kia cũng từng được cô giới thiệu đến Lộ Dao làm móng.

Nhưng từ khi Lộ Dao “mất tích” sau chuyến du lịch tốt nghiệp, đến giờ cô gần như cũng quên luôn mình từng có nghề tay trái này.

 

 

Sau khi đăng bài “thả thính”, Thẩm Ti Ti cũng chuyển khoản thanh toán cho Lộ Dao, rồi xách túi đứng dậy:

“Giờ vừa đẹp, tớ phải đi đón vận đào hoa đây! Dao Dao, tớ đi trước nhé~”

 

Lộ Dao liếc nhìn điện thoại, tài khoản vừa nhảy thêm một nghìn. Lâu rồi mới lại có thu nhập thật sự, cô thấy trong lòng có chút xúc động.

 

Khoảng thời gian vừa qua toàn làm “không công” để mở quán, cô suýt nữa quên mất cái cảm giác đơn giản nhưng đầy thỏa mãn: làm việc – có tiền.

 

Hiệu quả “quảng cáo” của Thẩm Ti Ti quả nhiên lợi hại. Chưa đầy nửa tiếng sau, đã có hai cô nàng nhắn tin đặt lịch. Một người là khách cũ của Lộ Dao, người còn lại là khách mới do xem ảnh mà tìm tới.

 

Sáng hôm sau cô còn phải quay lại tiệm ăn vặt, nên cô hẹn khách mới vào 4 giờ chiều, còn khách cũ thì xếp lịch 7 giờ tối.

 

Nam Cung Tư Uyển

Lâu lắm mới lại có nguồn thu đều đặn, tâm trạng Lộ Dao phấn chấn hẳn lên.

Thấy còn dư thời gian, cô quyết định tranh thủ ghé tiệm một chuyến nữa.

 

Lộ Dao tay xách hai trái dứa đã được gọt vỏ, từ đường chính thong thả đi vào khu phố buôn bán. Cô đẩy cửa tiệm ra, bên trong không còn khách nào, mấy nhân viên khác cũng không thấy bóng dáng, chỉ còn mỗi Kỳ Sâm đang nằm gục bên cửa sổ ngủ gà ngủ gật.

 

Cô đặt hai trái dứa vào tủ bảo quản, rồi rót một ly nước, đến ngồi xuống phía đối diện với Kỳ Sâm.

 

Chờ một lúc, thấy anh ta vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Lộ Dao nhịn không được, khẽ vươn tay chọc nhẹ vào cánh tay anh ta.

 

Người ở nơi này cơ thể không có nhiệt độ, dù lúc nào chạm vào cũng thấy lạnh như tuyết.

 

Kỳ Sâm khẽ mở mắt, trong mắt còn lưu lại vẻ hoảng loạn chưa tan, mãi đến khi nhìn rõ là Lộ Dao, bờ vai đang căng cứng mới thả lỏng:

“Cô về rồi à.”

 

Lộ Dao hỏi:

“Vừa nãy gặp ác mộng sao?”

 

Kỳ Sâm ngồi dậy, đưa tay bóp giữa trán, giọng ỉu xìu:

“Tôi định thử báo mộng cho bố mẹ, nhờ họ giúp cô một tay.”

 

Báo mộng á?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cam-nang-kinh-doanh-cua-hang-o-di-gioi/chuong-29.html.]

Lộ Dao ngớ người. “Cái đó… làm được thật sao?”

 

Kỳ Sâm mặt mày nhăn nhó:

“Kết quả là bị kẹt vào ác mộng.”

 

“…”

“Cũng may là cô đánh thức tôi, tôi suýt nữa bị dọa đến c.h.ế.t lần nữa rồi đấy.”

 

Lộ Dao khó xử, chẳng biết nên nói câu “anh c.h.ế.t lâu rồi” thế nào cho khéo. Cô quay đầu sang chỗ khác:

“Mấy người kia đâu? Sao chỉ có mình anh ở đây?”

 

Kỳ Sâm đoán chắc mình bị rơi vào ác mộng là vì cái đám kia rủ nhau vào Nhạc viên. Trước khi đi, ba người đó còn tỏ vẻ “vào trận không lui”, khiến anh không khỏi nhớ lại đủ thứ kinh hoàng mình từng trải ở đó: bị NPC dồn ép, bị giày xéo, tra tấn trong vô vọng…

 

Và tất cả lại như tua lại không hồi kết trong ác mộng.

Nghĩ đến thôi cũng lạnh sống lưng.

 

Anh bình ổn lại tinh thần rồi đáp:

“Hết ca làm là họ đi luôn rồi.”

 

Lộ Dao gật đầu:

“Vậy giờ tôi phải chuẩn bị nguyên liệu cho ngày mai, anh giúp tôi một tay đi.”

 

Trước kia toàn là Bạch Minh với Hạnh Tử phụ cô chuẩn bị nguyên liệu. Hai người đó đúng kiểu làm việc nhanh gọn lẹ, chưa tới nửa buổi là đâu vào đấy.

 

Kỳ Sâm nhìn Lộ Dao chằm chằm một hồi, rồi mới lề mề đứng dậy:

“…Ừ.”

 

Xong việc đâu vào đấy, Lộ Dao bảo Kỳ Sâm về trước. Cô tự mình đi một vòng kiểm tra trong ngoài tiệm, chắc chắn không có vấn đề gì mới tắt đèn, khóa cửa rời đi.

 

Khoảng 3 giờ sáng, trên một diễn đàn chuyên bàn chuyện về tựa game thần bí kia, bất ngờ xuất hiện một bài viết mới khiến mọi người dậy sóng:

 

[Tiêu đề]: WTF!!! Tôi vừa bị NPC cướp sạch trong game!!!

 

Chủ thớt viết với giọng điệu vô cùng hoảng hốt:

Tôi khó khăn lắm mới nhờ quan hệ làm được một cái vé vào Huyễn Giới, lần đầu vào Nhạc viên, căng thẳng gần ch.ết. Ban đầu định mang theo một món đạo cụ nhỏ để diễn trò, kết quả lúc mở túi đạo cụ ra, thấy một chồng tiền nằm đó, tôi lập tức tuyệt vọng.

 

Nghe tiền bối nói chỗ này đặc biệt khó, ai không bị NPC g.i.ế.c coi như may lắm rồi. Quả nhiên chưa đến nửa tiếng, nhóm người cùng tôi vào game gần như bị g.i.ế.c sạch. Còn lại tôi và một cô gái. Trong túi đồ của cô ấy hình như có một cái bùa gì đó, NPC vừa chạm vào là lập tức buông tay.

 

Tôi tưởng đời mình xong rồi, giây tiếp theo NPC quay qua nhìn tôi. Cái thứ đó toàn thân đen kịt như một đám bùn đang bò, nhìn thì chậm nhưng loáng cái đã tới trước mặt, còn hé miệng lộ ra hai hàng răng nanh, sắc và khít như d.a.o cạo.

 

Lúc đó chân tôi mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất bò không nổi. Đám bùn ấy vươn một cánh tay dài ngoằng, túm lấy cổ chân tôi rồi lôi thẳng lên không trung.

 

Bàn tay nó lạnh như thép băng, khiến từng sợi lông trên người tôi dựng hết cả lên, nổi da gà tầng tầng lớp lớp. Nó lắc tôi vài cái, làm mấy tờ tiền trong túi rơi ra.

 

NPC dừng lại, cúi xuống nhặt tiền lên, nghiêng đầu nhìn hồi lâu, không biết là đang suy nghĩ gì.

 

Cuối cùng… nó buông tôi ra, cầm tiền bỏ đi. Nhưng lại quay lại g.i.ế.c c.h.ế.t cô gái cầm bùa kia trước khi rời đi…

 

Tôi càng nghĩ càng thấy rợn người. Chẳng lẽ nó… thích tiền thật sao?

 

 

Ngay lập tức, bên dưới có người trả lời:

“Cái chuyện này lần đầu tôi nghe là hồi còn học tiểu học, giờ con tôi cũng học tiểu học rồi đấy.”

“NPC làm gì biết thích tiền? Đám đó là quái vật vô tri vô giác, chỉ hành động theo bản năng g.i.ế.c người, ăn thịt.”

“Bịa truyện xàm quá! Không có tí logic nào.”

 

Chủ thớt vốn tưởng mình chia sẻ trải nghiệm lần đầu vào game và sống sót là sẽ được trầm trồ, ai ngờ toàn bị mỉa mai. Anh ta cố giải thích suốt mấy tiếng, nhưng không ai tin, còn bị cho là bịa đặt câu view.

 

 

Đến khoảng 5 giờ sáng, có một người khác bỗng lên tiếng:

“Tôi thấy chủ thớt không hề nói phét! Tôi cũng lần đầu vào game, nhét tiền vào túi đạo cụ. Kết quả là bị một con… cà tím khổng lồ truy đuổi. Nó mọc bốn cái chân là bốn cái đũa, tím lịm như đèn neon, chạy vừa nhanh vừa hét toáng lên. Đuổi theo cắn tôi, tiền trong túi rớt ra, nó ngoạm lấy rồi chuồn mất. Tôi nghi là quy tắc trong Nhạc viên đã có gì đó thay đổi…”

 

Sáng hôm sau, như thường lệ, Lộ Dao đến cửa hàng sớm hơn nửa tiếng so với giờ làm.

 

Vừa đẩy cửa tiệm ra, cô bất ngờ thấy Bạch Minh, Hạnh Tử và Tiểu Gia đã đứng sẵn bên ngoài, ba người chắp tay sau lưng, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc, lại còn chỉnh tề khác thường.

 

Lộ Dao ngạc nhiên hỏi:

“Ủa, sao hôm nay tới sớm dữ vậy? Mà còn đứng ngay ngắn nữa?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận