Bỏ Lại Gấm Hoa, Ta Mở Tửu Lâu

Chương 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

19.

Lần này, ta bị giam lỏng hai tháng.

 

Nghe nói trong hậu cung, Giang thị một tay che trời, mà Tề Chiêu thì ngày càng buông thả hoang đường.

 

Đến Trung thu, trong cung có người đến đón ta nhập cung dự tiệc.

Nhưng chiếu chỉ không phải của Tề Chiêu, cũng chẳng phải của Thái hậu, mà là khẩu dụ từ Minh vương.

 

“Ồ?” - Ta bật cười. 

“Bệ hạ cũng đồng ý cho ta trở lại cung sao?”

 

Thái giám truyền tin chỉ mỉm cười: 

 

“Vương gia nói ngày đoàn viên ngày lễ là chuyện tốt.

Mời nương nương vào cung ăn Tết. 

Chuyện trong hậu cung, bệ hạ không hỏi đến nữa.”

 

Vậy là Tề Chiêu căn bản không biết gì.

 

Ta gật đầu: 

“Được. Đợi ta sửa soạn một chút.”

 

Ta trang điểm thật chỉn chu, lấy dáng vẻ đẹp đẽ nhất để quay về hoàng cung.

 

Trong tiệc gia yến đêm rằm, sự xuất hiện của ta khiến Tề Chiêu lộ rõ vẻ không vui.

Hắn lạnh lùng nói: 

“Mau quay về hành cung tự kiểm điểm.”

 

Minh vương cười cợt: 

“Hoàng huynh và hoàng tẩu bao ngày không gặp, giận dỗi cũng nên tan rồi.”

 

Hắn tự tay rót rượu, kính hai chúng ta:

“Ngày trăng tròn, đệ xin chúc hoàng huynh long thể an khang, quốc thái dân an.”

 

Tề Chiêu mỉm cười, nâng chén chuẩn bị uống, nhưng vừa liếc qua ta thì lại nhíu mày:

“Hoàng hậu không cần gắng sức, rượu vào lại thất thố thì thật mất thể diện.”

 

Hắn ra hiệu cho ta buông ly rượu.

Trong ánh mắt hắn, có bóng ta phản chiếu.

Cái bóng ấy đang mấp máy môi — “Yên tâm.”

 

Hắn nhíu mày sâu hơn.

Ta vốn là một hoàng hậu dịu dàng, nghe lời, Tề Chiêu nói gì ta đều nghe theo.

Nhưng lần này, ta vững vàng nâng chén, uống cạn.

 

Sắc mặt Tề Chiêu lập tức trắng bệch, tay cầm ly cũng siết chặt đến run lên.

Hắn vẫn uống.

 

Sau đó, hai chúng ta cùng ngồi xuống, tay hắn từ trong tay áo lặng lẽ luồn ra, khẽ nắm lấy tay ta.

Ấm thật đấy. 

 

Nhưng mà…

 

Tạm biệt, Tề Chiêu.

 

Một vị tanh ngọt dâng lên cổ họng.

Đau nhói lan thẳng nơi tim, rồi ta bật miệng ho ra máu.

 

“Hoàng hậu!” - Tề Chiêu hoảng loạn, vội đỡ lấy thân thể ta đang đổ xuống.

“Minh vương! Đây là chuyện gì—khụ!”

 

Tề Chiêu đang nói, thì m.á.u cũng bắt đầu trào ra nơi khoé miệng.

 

Minh vương nhìn thấy, bật cười ha hả:

“Ngôi vị Hoàng Đế này. đã đến lúc Bổn Vương ta ngồi lên ngôi rồi.”

 

Ngay khi Minh vương hạ lệnh, chẳng rõ từ đâu liền xuất hiện một đám người, lập tức bao vây kín cả cung điện.

 

“Đồ phản nghịch! 

Ngươi không sợ làm tổn thương đến Mẫu hậu sao?” 

Tề Chiêu vừa ho ra máu, vừa giận dữ rống lên.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Ai ngờ Thái hậu lại chỉ im lặng nhìn, ánh mắt phức tạp, rồi khẽ thở dài:

“Chiêu nhi, con hãy giao lại ngôi báu cho đệ đệ đi. 

Chỉ cần như vậy, nó sẽ lập tức giao thuốc giải.”

 

Tề Chiêu đỏ mắt: “Vì sao… người lúc nào cũng thiên vị hắn?”

 

Thái hậu nhắm mắt lại:

“Đệ đệ con biết nghe lời, hiểu được khuyên răn, mới có thể làm một vị minh quân. 

Con thì không thích hợp.”

 

Tề Chiêu ôm ta, nở một nụ cười đứt quãng:

“Nghe thật hoa mỹ. 

Chẳng qua là trẫm không để ngoại thích chuyên quyền, nên mới động chạm đến lợi ích của người thôi.”

 

Thái hậu giận dữ:

“Nghịch tử! 

Ngay cả khi mạng sống trong tay ta, ngươi vẫn như vậy, thử hỏi sau này ngươi làm hoàng đế lâu ngày, còn coi ta ra gì nữa?”

 

Tề Chiêu khép mắt:

“Vậy thì, người cứ đợi xem thử ta sẽ đối đãi thế nào nhé.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/bo-lai-gam-hoa-ta-mo-tuu-lau/chuong-10.html.]

Vừa dứt lời, bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân như núi lở biển gầm, nhịp nhàng dồn dập dẫm xuống mặt đất.

 

Sắc mặt Minh vương lập tức biến đổi:

“Ngươi đã biết trước?”

 

Tề Chiêu lau vệt m.á.u bên miệng:

“Đến lúc ngươi chịu c.h.ế.t rồi.”

 

Minh vương quả nhiên giãy giụa, lớn tiếng:

“Bên ngoài Trường An, ta còn một vạn đại quân! 

Nếu hôm nay không thấy bản vương trở về, bọn họ sẽ lập tức san bằng cả thành!”

 

Tề Chiêu nhếch môi:

“Tạ hầu và Thôi tướng quân sớm đã dọn sạch. 

Đừng nói một vạn quân đó, cả đội thân binh ngươi nuôi ở phong địa cũng đã quy hàng.”

 

Một cuộc biến loạn cung đình, đến nhanh mà kết thúc cũng nhanh.

 

Minh vương bị bắt.

Thái hậu bị giam.

 

Lúc này, Tề Chiêu lắc nhẹ người ta.

 

“Nguyệt Thanh xong rồi, đừng giả nữa.

Nguyệt Thanh—

Nguyệt Thanh!”

 

20.

Ta “chết” rồi.

 

Ban đầu, Tề Chiêu không tin.

Hắn nhìn Thôi Tri Vũ, gặng hỏi:

“Ai đã tiết lộ kế hoạch cho Nguyệt Thanh?”

 

Nhưng Thôi Tri Vũ cùng mọi người đều lắc đầu:

“Nương nương bị giam trong hành cung, không ai có cơ hội tiếp cận.”

 

Tề Chiêu vẫn nắm lấy tay ta — tay đã bắt đầu lạnh cứng.

 

Hắn lẩm bẩm, gần như không thể tin nổi:

 

“Không! Rõ ràng nàng biết trong rượu có độc.

Nàng nói không sao, ta còn tưởng nàng đã uống giải dược trước rồi.

Sao lại thế? nàng rõ ràng nói không sao mà.

Sao lại như vậy?”

 

Nhận ra trong giọng nói của Tề Chiêu có điều không ổn, mọi người vội vã sai thái y châm cứu.

Nhưng hắn hất tay ra, gào lên:

“Cứu nàng! Nàng chưa chết! Nàng vẫn còn sống!”

 

Thôi Tri Vũ rưng rưng, giọng nghẹn ngào:

“Bệ hạ… nương nương đã quy tiên rồi. 

Người đã khuất, xin bệ hạ sớm định hậu sự.”

 

Tề Chiêu lắc đầu:

“Không. 

Nàng yêu mạng sống như thế, không thể c.h.ế.t dễ dàng vậy.”

 

Hắn túm lấy một thái y, đè ngay bên cạnh t.h.i t.h.ể ta:

“Nếu không cứu được nàng, trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi!”

 

Thần trí hắn cuồng loạn, không còn một chút ôn hòa nào như xưa nữa.

Đám thái y chỉ còn biết dập đầu, khấu tạ chịu tội.

 

Cuộc hỗn loạn ấy không kéo dài quá lâu.

 

Tề Chiêu đột ngột hạ lệnh — xử trảm Minh vương ngay tại chỗ.

Thái hậu, giam lỏng suốt đời.

 

Sau khi nói dứt những điều ấy, hắn vẫn nắm lấy bàn tay đã cứng lạnh của ta, chậm rãi nhưng rõ ràng phân phó mọi người xử lý tàn cục tiếp theo..

Lý trí sáng suốt, quyết đoán — như thể chưa từng có biến cố.

 

Tề Chiêu vẫn là Tề Chiêu.

Một hoàng đế sinh ra để làm chủ thiên hạ.

Không sai.

 

Dần dần, người trong điện Tiêu Phòng cũng lui hết.

Lão mama đến liệm thân thể cho ta, nhưng Tề Chiêu phất tay, cho họ rút lui.

 

Hắn đích thân mặc áo liệm cho ta.

 

“Quy tức đan” khiến thân thể ta giả c.h.ế.t hoàn toàn, nhưng ý thức thì vẫn còn nguyên vẹn.

Ta cảm nhận rõ từng động tác của hắn — cẩn thận, ôn hòa.

Không có nước mắt, cũng không có than vãn.

 

Sau khi lo liệu xong xuôi, Tề Chiêu lặng lẽ ngồi bên ta rất lâu.

Cuối cùng, hắn khẽ cúi người, thì thầm:

 

“Nguyệt Thanh, trẫm mệt quá rồi.

Cho trẫm ôm nàng ngủ một lát có được không?”

 

Đáp lại hắn — chỉ là một khoảng lặng tuyệt đối.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận