Bảo mẫu dựa vào livestream "dạy vợ ngoan" khiến tôi nổi tiếng

Chương 4

6

Sau khi Trần Tiểu Nhã rời đi, Tần Như Mặc lại tiếp cận tôi để than thở.

“Em làm như vậy, con gái chắc chắn sẽ có bóng ma tâm lý.”

Tôi nói: “Con bé cần phải trưởng thành, sau này con bé sẽ kế thừa công ty, mà ngay cả chuyện nhỏ như vậy còn không đối phó được,em không dám giao công ty cho con đâu.”

Tôi nghĩ đến kiếp trước, con gái vì Trần Tiểu Nhã mà trở nên nhút nhát và yếu đuối, gặp chuyện chỉ biết giận dỗi, khiến tôi rất đau lòng.

Làm như vậy, thật sự sẽ làm con bị tổn thương.

Nhưng so với việc con tôi vô điều kiện tin tưởng Trần Tiểu Nhã và để cô ta âm thầm làm hại tôi, thì tôi thà làm vậy.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngày mai có thể dẫn con đi chơi, trẻ con dễ dỗ lắm.”

Tần Như Mặc ôm lấy eo tôi, thì thầm: “Vậy em định dỗ dành anh thế nào, hôm nay anh suýt nữa đã hiến thân rồi.”

Nghe câu này, tôi lại nhớ đến kiếp trước.

Chính vì Trần Tiểu Nhã đã hạ thuốc cho Tần Như Mặc, cả hai ngủ chung, rồi Tần Như Mặc cưới cô ta.

Thực ra người đàn ông này đã sớm "hiến thân" rồi.

Tâm trạng tôi lập tức tụt xuống đáy, tôi mắng thầm một câu.

“Cút xa em ra.”

Tần Như Mặc bị sự thay đổi đột ngột trong thái độ của tôi làm hoảng sợ, nhưng anh vẫn nhanh chóng đuổi theo xin lỗi.

Mặc dù anh cũng không hiểu mình đã làm sai ở đâu.

Sau đó, suốt một tháng, không có tin tức gì về Trần Tiểu Nhã.

Hôm đó, Tần Như Mặc dẫn con gái đi tham dự một buổi tiệc, vì không khỏe nên tôi không đi.

Khi đang ngủ, tôi nghe thấy tiếng động trong phòng.

Vừa mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của Trần Tiểu Nhã.

Cô ta đang cầm một cây gậy bóng chày.

Tôi ngạc nhiên: “Trần Tiểu Nhã.”

Cô ta lập tức vung gậy xuống, đánh tôi ngất đi.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở trong một nhà máy bỏ hoang.

Tôi bị trói chặt và ném xuống đất.

Trần Tiểu Nhã đang ăn mì, nghe thấy tiếng động, cô ta quay lại và mỉm cười với tôi.

“Tỉnh rồi à.”

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Cô muốn bao nhiêu tiền?”

Trần Tiểu Nhã vứt tô mì qua một bên.

“Ai nói là tôi muốn tiền của cô?”

“Tôi bị cô bắt cóc, không phải vì tiền thì là vì cái gì?”

“Vì Tần Như Mặc.” 

Trần Tiểu Nhã thẳng thắn nói, rồi bước tới, nâng cằm tôi lên. 

“Tôi thật không hiểu tại sao Tần Như Mặc lại thích loại phụ nữ yếu đuối như cô, trong khi tôi mạnh mẽ như vậy, anh ấy lại chẳng thèm để mắt tới tôi.”

Cô ta thật sự nghĩ mình mạnh mẽ hơn tôi.

Tôi cười: “Cô mạnh mẽ hơn tôi sao?”

“Không mạnh mẽ sao? Ít nhất tôi tự lực cánh sinh, không dựa vào đàn ông như cô. Cô lúc nhỏ dựa vào cha, lớn lên dựa vào Tần Như Mặc, cứ tưởng người ta chiều chuộng cô là vì cô là vợ đại gia, thực ra cô chỉ là một bà vợ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào thôi.”

Cô ta thao thao bất tuyệt.

Tôi suýt nữa nghi ngờ người trước đây cố gắng làm tiểu tam không phải là cô ta.

“Ai nói tôi cả đời này phải dựa vào đàn ông?” 

Tôi không nương tay nói, “Ai bảo tôi không kiếm tiền, từ lúc 18 tuổi tôi đã bắt đầu đầu tư, cô đoán xem tại sao tôi là người giàu nhất? Ba tôi không phải, Tần Như Mặc cũng không phải, là vì tiền của tôi, phần lớn vẫn là tôi tự kiếm được.”

“Tự lập của cô là đi làm giúp việc, mỗi tháng nhận lương một chút, còn tôi chỉ cần nằm yên là có người làm việc cho tôi, tôi đã tự do tài chính rồi, tận hưởng cuộc sống hôn nhân có gì sai? Với tôi, hôn nhân chỉ là một chiếc bao, một chuỗi ngọc trai.”

Những lời này khiến Trần Tiểu Nhã bị kích động.

Cô ta hét lên: “Cô nói sai rồi, làm sao có thể có năng lực như vậy, cô chỉ dựa vào đàn ông thôi.”

Được rồi.

Chắc chắn là không thể nói chuyện với người ngốc.

Tôi nhún vai.

Trần Tiểu Nhã hét xong, bỗng cười lên.

Cả khuôn mặt cô ta trở nên méo mó.

“Dù cô nói đúng đi chăng nữa thì sao, cô vẫn rơi vào tay tôi rồi, lát nữa tôi sẽ gửi cô đi gặp Diêm Vương, như vậy Tần Như Mặc sẽ là của tôi, tôi sẽ thay thế cô, trở thành phu nhân Tần gia.”

Tôi có chút bất lực.

Lời của Trần Tiểu Nhã đầy vẻ coi thường tôi.

Nhưng lại mơ tưởng trở thành tôi.

Thực sự không thể cứu vãn được.

Trần Tiểu Nhã vừa cười vừa đi về phía một cái máy cũ, bật công tắc, cái máy phát ra tiếng ồn.

“Tô Kiều Kiều, cô có biết đây là gì không? Đây là máy nghiền, chỉ cần ném cô vào trong, cô sẽ không còn tồn tại nữa.”

Khi Trần Tiểu Nhã kéo tôi đi, tôi vừa thán phục sức mạnh của cô ta, vừa cầu nguyện trời cao phù hộ.

Ngay khi tôi còn chưa đến một mét với cái máy nghiền,

Bạn cần đăng nhập để bình luận