Chúng tôi lén theo người phụ nữ trung niên, đi thẳng đến phòng bệnh của Tống Bác, suốt đường anh biểu hiện kỳ lạ.
Khi đau khổ, khi phấn khích, khi nghiến răng giận dữ.
Hẳn là nơi này đã gợi lại ký ức nào đó.
Đến cửa phòng, anh lại không thể vào, một lớp rào chắn vô hình ngăn cản, mỗi lần chạm vào lại phát ra tiếng "xèo xèo" như thịt nướng.
Qua khe cửa, tôi thoáng thấy bóng người đàn ông trên giường bệnh.
Xanh xao, điển trai, bất động.
Người đó chính là Tống Bác.
Nhìn anh ấy thất bại hết lần này đến lần khác, cơ thể ngày càng trở nên mờ nhạt, tôi chợt nghĩ ra một ý: “Hay là anh quấn lại vào cổ tay tôi, để xem tôi có thể đưa anh vào trong không.”
Ban đầu chỉ định thử xem sao, không ngờ lại thật sự thành công.
Vào được phòng bệnh, anh ấy tách khỏi cơ thể tôi, nhìn tôi thật sâu một cái, rồi từng chút một hòa vào cơ thể đang nằm trên giường bệnh.
Sau khoảng thời gian chờ đợi đầy lo lắng và dài đằng đẵng, người đàn ông trên giường bệnh từ từ mở mắt.
Đó là một đôi mắt còn rực rỡ hơn cả đá quý.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi không rời, gắng gượng ngồi dậy và lục lọi xung quanh.
Tôi hỏi anh đang tìm gì, nhưng anh không trả lời.
Do nằm lâu không cử động được, anh vô tình ngã xuống đất.
Tiếng động làm kinh động người phụ nữ trung niên đang ở trong nhà vệ sinh.
Bà ấy bước ra, kinh ngạc đến mức miệng há to như thể có thể nhét vừa quả trứng gà.
Tống Bác khẽ nhếch môi cười với bà ấy, mất một lúc mới lắp bắp bật ra được câu nói: “Mẹ có đồng xu nào không?”
Người phụ nữ như hóa đá, theo phản xạ lấy ra một đồng xu từ túi xách.
Tống Bác cầm lấy đồng xu một tệ, rạng rỡ mỉm cười với tôi: “Đã nói rồi, một trăm triệu, đây là đồng cuối cùng, giờ trả nốt cho em.”
“Muốn không?”
Ánh mắt anh cháy bỏng, tôi khẽ run môi: “Muốn!”
Tôi đưa tay ra nhận, anh lại rụt về hai phân: “Lấy tiền của tôi, thì cũng là người của tôi, được không?”
Tình cảm tôi luôn cố giấu, đến khoảnh khắc này vỡ òa.
Tôi gật đầu thật mạnh: “Được!”
Phiên ngoại
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-trai-che-toi-ngheo/14-het.html.]
Về sau tôi mới biết được câu chuyện phía sau của Tống Bác.
Ba mẹ anh ấy rất yêu thương nhau, nhưng mãi không thể có con, nên đã nhận nuôi một đứa bé.
Không ngờ hai năm sau, mẹ Tống lại mang thai và sinh ra Tống Bác.
Thế nhưng, hai vợ chồng vẫn đối xử công bằng với cả hai đứa trẻ.
Tống Bác từ nhỏ đã bộc lộ khí chất may mắn hiếm có.
Kể từ khi anh chào đời, cha anh làm ăn phát đạt, làm gì cũng thành công.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Anh còn cực kỳ thông minh.
Trở thành niềm tự hào của cả gia tộc.
Còn Tống Lâm – đứa con gái nuôi – vốn đã là con nuôi, tư chất lại bình thường, nên dần dần sinh lòng ganh tị.
Về sau, cha mẹ ruột của cô ấy đến nhận con, liên tục ly gián, chia rẽ tình cảm.
Cha ruột của Tống Lâm đã dùng thủ đoạn hèn hạ để giam giữ linh hồn của Tống Bác, đưa anh đến tận thành phố B cách xa ngàn dặm, phong ấn trong một tấm gương ở nhà nghỉ.
Khách sạn người ra kẻ vào, nhà vệ sinh thì âm khí nặng nề, ngày ngày bào mòn linh hồn.
Tống Bác dần dần quên mất tên mình, quên cả nguồn gốc.
Cho đến một ngày nọ, anh đáp lại lời tôi—và tôi nghe thấy.
Lý do tôi có thể nghe thấy, là vì bát tự của tôi vốn nhẹ, hôm đó lại say rượu đầu óc mơ hồ, hơn nữa tôi lại đến từ Hải thị.
Tất cả những điều đó, chồng chất lại, mới khiến tôi và anh gặp nhau.
Đây có lẽ… chính là định mệnh.
Cha ruột của Tống Lâm làm ra chuyện ác độc như vậy, mong con gái mình độc chiếm vinh hoa, còn bản thân thì được hưởng phúc.
Không ngờ vừa rời khỏi khách sạn đã bị xe đ.â.m chết.
Mà việc Tống Bác trở về thân xác cũng đã vạch trần bộ mặt thật của Tống Lâm.
Cô ta không còn là thiên kim tiểu thư của nhà họ Tống nữa.
Tất cả vinh hoa phú quý trước kia, cuối cùng chỉ đổi lấy một cặp còng số 8 lấp lánh.
Còn tôi thì sao…
Từ tài sản hơn trăm triệu, trở thành bà trùm tài sản hàng chục tỷ.
Và bắt đầu trải nghiệm những nỗi phiền não… chỉ người quá giàu mới hiểu.
( Hết )