3.
Nhìn Lý Văn Cường trước mặt đang ra sức tỏ vẻ đáng thương, liên tục ám chỉ tôi rằng anh ta còn có một đứa con gái, tôi nghiến răng ken két.
Tên khốn nạn này, kiếp trước số tiền anh ta moi được từ tôi chắc chắn không nhỏ hơn 20.000 tệ.
Lúc đó tôi học đại học, mỗi tháng làm thêm cũng chỉ được hơn 1000 tệ, vậy mà tôi vẫn thấy họ đáng thương, đưa hơn một nửa số tiền cho anh ta.
Tưởng là "Tôn Ngộ Không" tạm thời sa cơ lỡ vận, thực chất lại là "Bạch Cốt Tinh" ăn thịt người không nhả xương!
Tôi định thẳng tay đ.ấ.m cho anh ta một trận, đánh cho anh ta răng rơi đầy đất, nhưng nghĩ lại, như vậy quá dễ dàng cho anh ta.
Tôi muốn từng bước vạch trần, phơi bày tất cả âm mưu của anh ta, khiến anh ta thân bại danh liệt, mất mặt trong xã hội, sống như con chuột chui trong cống ngầm!
Nghĩ vậy, tôi lập tức túm lấy cánh tay anh ta.
"Đi nào, cậu đừng sợ bệnh tật, tôi sẽ tìm người quen giúp cậu làm hóa trị, chúng ta không thể bỏ cuộc được!"
4.
Lý Văn Cường bị tôi lôi xềnh xệch vào thẳng bệnh viện.
Đối mặt với việc sắp phải kiểm tra, anh ta hoảng sợ.
"Anh bạn, ung thư không chữa được đâu, đừng phí tiền nữa, cậu cứ để tôi yên tĩnh chờ chec trong những ngày tháng cuối đời được không?"
Tôi bày ra vẻ mặt chân thành:
"Không được! Sống thêm được ngày nào hay ngày ấy! Bác sĩ, nhanh đưa cậu ấy vào kiểm tra kỹ càng giúp tôi với! Anh em tốt của tôi bị ung thư rồi!"
Tôi vừa gọi bác sĩ, vừa lục túi áo Lý Văn Cường.
Quả nhiên, tôi tìm thấy cái thẻ ngân hàng anh ta chuẩn bị cho tôi.
Chính là 30.000 tệ này đã mua cả đời bất hạnh của tôi và vợ tôi!
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Thấy tôi kiên quyết như vậy, Lý Văn Cường tức giận:
"Tôi đã nói là không chữa, tôi không chữa!"
Tôi mặc kệ anh ta, cầm tiền của anh ta đi đóng phí.
Bác sĩ thấy tình hình cũng khá nghiêm trọng, ba bốn người giữ Lý Văn Cường lại, cưỡng chế đưa anh ta vào phòng khám.
Cứ như vậy, Lý Văn Cường bị ép hoàn thành việc kiểm tra. Nhưng kết quả phải đợi đến ngày hôm sau mới có.
"Sao cậu lại ép tôi kiểm tra? Cậu có biết tôi kiếm tiền vất vả lắm không, tôi còn có con gái, nó còn phải sống."
Sau khi ra khỏi phòng khám, Lý Văn Cường vô cùng lo lắng, cứ mở miệng ra là nói đến tiền hoặc con gái.
Tôi thở dài, vỗ mạnh vào vai anh ta.
"Tiền mất đi có thể kiếm lại, nhưng mạng sống thì chỉ có một. Cố mà sống, con gái cậu còn trông chờ cậu nuôi đấy."
5.
Lý Văn Cường không đạt được mục đích, sau khi kiểm tra xong liền kiếm cớ bỏ đi.
Kết quả là ngày hôm sau, kịch bản của kiếp trước lại tái diễn.
Một số điện thoại lạ gọi đến báo cho tôi biết Lý Văn Cường đã tự thiêu chec.
Tôi "hoảng hốt" chạy đến hiện trường, vừa lúc thấy có không ít người đang xôn xao bàn tán.
"Cháy từ lúc nào mà không thấy lửa nhỉ?"
"Cháy triệt để vậy, đến một mẩu tro cũng không còn?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ban-than-gia-chec-lua-toi-nuoi-con-ho/chuong-2.html.]
Trên mặt đất đúng là có một vệt đen, giống như dấu vết quần áo cháy xong, nhưng không hề có một chút mô người nào.
Kiếp trước tôi đã quá chủ quan, thậm chí còn không yêu cầu xem giấy chứng tử của Lý Văn Cường, chỉ một lòng nghĩa khí, vội vàng nhận nuôi con gái anh ta.
Vì vậy kiếp này…
"Người đâu? Người bị đưa đi đâu rồi?"
Tôi mặc kệ những người xung quanh, trực tiếp gọi lại cho số điện thoại lạ kia.
Đối phương trả lời qua loa rằng đã đưa người đến nhà xác, chec thảm quá, chuẩn bị đưa đi hỏa táng luôn.
Tôi nói được, nhưng tôi phải lấy giấy chứng nhận hỏa táng. Nghe tôi yêu cầu vậy, đối phương im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới "ừ" một tiếng.
"Đứa bé này là ai vậy, không phải con gái của người đàn ông kia chứ?”
"Tội nghiệp quá, đứa bé lớn như vậy mà lại bị bỏ rơi giữa đường."
Sau khi cúp máy, tôi cũng nhìn sang Lý Thiến Thiến chỉ khoảng 7, 8 tuổi, đang cúi đầu đứng bên cạnh.
Trên mặt con bé không hề có dáng vẻ sợ hãi, khóe mắt không hề có một giọt nước mắt nào.
Kiếp trước tôi cứ tưởng con bé bị sốc quá nên đờ đẫn. Không ngờ con bé chỉ là đã bàn bạc trước với bố, biết không có chuyện gì xảy ra nên mới không có biểu cảm gì.
Tôi vô cùng kinh ngạc, cũng không khỏi tò mò.
Một đứa trẻ mới 7, 8 tuổi, làm sao con bé có thể che giấu lâu như vậy? Chẳng lẽ tật xấu lừa dối người khác cũng di truyền từ bố sang con sao?
Thật lòng thì, lúc này nhìn khuôn mặt non nớt của con bé, tôi không hề cảm thấy thương xót, chỉ thấy lạnh sống lưng.
Kiếp trước tôi đã nuôi con bé suốt mười mấy năm, dù là đá cũng phải ấm lên, dù là thú cưng cũng phải có tình cảm chứ?
Vậy mà con bé lại nhẫn tâm đẩy tôi ngã xuống sân khấu, ra tay tàn nhẫn với người "mẹ" xem nó như mạng sống.
Sao con bé có thể nhẫn tâm như vậy?
Nhưng nghĩ kỹ lại, dường như chuyện này cũng không có gì lạ.
Kiếp trước có lẽ Lý Thiến Thiến vẫn luôn liên lạc với Lý Văn Cường, số tiền chúng tôi cho con bé chắc đều đưa cho bố nó hết.
Từ đầu đến cuối, con bé chỉ là công cụ để lừa tiền chúng tôi, không có tình cảm với chúng tôi cũng là chuyện bình thường.
Tôi ngồi xổm xuống nhìn Lý Thiến Thiến, nhỏ giọng hỏi:
"Thiến Thiến, con đừng quá buồn, bố con chỉ đi đến một nơi khác thôi. Con muốn đến trại trẻ mồ côi nào?"
6.
Những người xung quanh nghe tôi nói vậy, liền xúm lại hỏi tôi có quan hệ gì với Lý Văn Cường.
"Tôi với anh ta là bạn, đây là con gái của bạn tôi."
"Con gái bạn anh à? Bạn anh không có họ hàng sao? Nỡ lòng nào mà đưa đứa bé vào trại trẻ mồ côi chứ?"
"Bạn tôi từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, nhà lại nghèo, họ hàng nào thèm ngó ngàng gì! Từ lâu đã cắt đứt liên lạc rồi."
"Vậy anh nhận nuôi luôn đi, bé gái xinh xắn thế, cũng không phải lo lắng nhiều, cứ đưa đi học tiểu học là được."
Ha ha.
Đối với kiểu người đứng nói chuyện không đau lưng này, tôi chẳng buồn để ý.
Lý Thiến Thiến hơi sững người, chỉ tay vào một tờ giấy dưới gốc cây.
Tôi nhìn thoáng qua, biết đó là bức thư tuyệt mệnh giả mạo của Lý Văn Cường.