Ta thử hỏi: "Chàng muốn ta gả cho người khác? Không đợi chàng nữa sao?"
Tỉnh Tử Yến chớp mắt.
Mắt ta cay xè, đột nhiên quay đầu bỏ đi.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề của Tỉnh Tử Yến.
Đi được một đoạn, ta quay đầu lại, phát hiện thân hình to lớn của Tỉnh Tử Yến đang vụng về đi theo sau ta.
Một con rồng bay trên trời, lại học đòi người ta đi bộ, ba bước lại lắc lư một cái, chấn động đến nỗi Ma giới suýt nữa thì sụp đổ.
Ta tức giận vô cùng, nhặt một hòn đá ném mạnh về phía chàng.
Hòn đá vẽ một đường cong, rơi vào cái đầu to lớn của chàng, rồi lại b.ắ.n ra như hạt dưa.
"Chàng không cần ta, thì đi theo ta làm gì!"
Tỉnh Tử Yến gầm lên một tiếng, ngồi xổm xuống không nhúc nhích.
Từ ngày hôm đó, Thiên Ma hai giới rơi vào trạng thái hỗn loạn vô chủ kéo dài hàng trăm năm.
Còn phía sau ta, lại có thêm một con rồng.
12
Năm trăm năm sau.
Vùng biên giới Ma giới có một thị trấn nhỏ, gần đây xuất hiện một góa phụ trẻ đẹp. Nàng có dáng người mảnh mai, mắt sáng răng trắng. Gọi nàng là góa phụ vì chưa ai từng thấy phu quân của nàng.
Bà mối trong trấn muốn mai mối cho nàng, nhưng nàng lại nói: "Ta đã có phu quân rồi."
Góa phụ trẻ này xinh đẹp khả ái quá đỗi, khiến mấy tên du côn lêu lổng nổi lòng tà ác, rủ nhau đêm đến nhà nàng giở trò đồi bại.
Đêm khuya tĩnh mịch, mây đen che khuất nửa vầng trăng.
Trong sân vang lên tiếng động lạch cạch.
Góa phụ trẻ mở mắt, khoác áo ngồi dậy, "A Tỉnh?"
Không nghe thấy tiếng đáp lại, nàng bèn đẩy cửa bước ra.
Vừa ra đến cửa, nàng đã bị mấy tên du côn bịt miệng.
Bọn chúng vừa nhìn đã nhận ra đây là một tiểu yêu tinh hươu tu vi thấp kém, chỉ cần dọa nạt một chút là sẽ khóc lóc van xin mặc cho chúng bắt nạt.
Góa phụ trẻ dường như sợ đến choáng váng, đứng im bất động.
Tên du côn hít hà, trêu ghẹo: "Góa phụ nhỏ, thơm quá..."
Vừa dứt lời, trên đầu vang lên một giọng nam âm trầm: "Thơm bằng mùi m.á.u của ngươi không?"
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
Bọn du côn đồng loạt ngẩng đầu, thấy một người nam nhân tuấn tú, dáng người cao ráo đang ngồi trên tường, lạnh lùng nhìn bọn chúng làm ác.
Tên du côn lấy hết can đảm nói: "Liên quan gì đến ngươi! Góa phụ này bọn ta chiếm rồi, ngươi đi tìm người khác đi!"
Người nam nhân cười, để lộ hàm răng nanh sắc nhọn, đôi đồng tử dần chuyển sang màu vàng sáng, giống như... rồng?
Tên du côn không khỏi nhớ đến truyền thuyết kia, chợt thấy góa phụ trẻ và người nam nhân trước mắt lại đẹp đôi đến lạ.
Hắn bắt đầu chùn bước, nhưng tên đồng bọn bên cạnh vẫn còn mê mẩn sắc đẹp, không thể dứt ra.
"Ngươi muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t đi, ta không muốn", hắn thầm mắng một tiếng, thừa dịp hỗn loạn bỏ chạy một mình.
Chạy được một đoạn, hắn nghe thấy trong sân truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sợ đến toát mồ hôi lạnh, may mà mình chạy nhanh.
Mấy năm nay trong Ma vực lan truyền một truyền thuyết.
Nghe nói có một tiểu yêu yếu ớt bị ác long để mắt tới.
Ác long cướp nàng về làm thê tử.
Ngày thường luôn bắt nạt nàng.
Nhưng cũng có vài lần, có người nhìn thấy tiểu nương tử hung dữ túm lấy con rồng đen cao hơn nàng, mắng chàng vụng về.
Con rồng khát m.á.u này lại ngoan ngoãn cúi đầu, mặc cho nàng mắng chửi.
Tên du côn chạy xa lắm mới dám dừng lại, nuốt ực một ngụm nước bọt.
Va phải một người.
Tên du côn quay đầu lại, phát hiện người nam nhân không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt mình, tay đã biến thành móng vuốt sắc nhọn, m.á.u tươi nhỏ tong tong xuống đất.
"Chạy đi đâu?" Giọng người nam nhân âm trầm, như ác quỷ đến từ địa ngục.
Hắn sợ đến mức tè cả ra quần, quỳ sụp xuống đất, "Ngài đại nhân đại lượng, tha cho ta! Ta chỉ sờ mó một chút, không làm gì khác!"
Nhưng người nam nhân lại tùy tiện túm lấy cổ áo hắn, l.i.ế.m liếm răng nanh sắc nhọn: "Ngay cả ta cũng không dám tùy tiện sờ nàng, ngươi gan to lắm."
Lời của tên du côn như chạm vào chỗ đau của chàng, trước mắt tối sầm, hắn liền hóa thành một làn khói ma bay lên trời.
Đợi người nam nhân quay lại, liền thấy góa phụ trẻ quay lưng về phía chàng, đang ngồi trong thùng tắm.
Hương hoa quyện với mùi xà phòng thơm ngát, hương thơm ngào ngạt, quyến rũ lòng người.
Tỉnh Tử Yến kìm nén dục vọng trong mắt, nhẹ nhàng tiến lại gần, bế nàng đang ngủ gà ngủ gật ra khỏi thùng tắm.
Lộc Bạch nửa tỉnh nửa mê, dụi đầu vào lòng chàng, cau mày: "Hôi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/bach-loc-minh/chuong-15.html.]
Tỉnh Tử Yến ngửi ngửi mình, quả thật, toàn thân nồng nặc mùi m.á.u tanh.
Chàng đặt Lộc Bạch vào giường, tự mình dùng nước tắm còn lại tắm qua loa rồi nằm lên giường nhỏ.
Lộc Bạch theo thói quen xoay người, hai tay ôm lấy chàng, dựa sát vào hơn.
Hôm nay nàng đã giận dỗi Tỉnh Tử Yến.
Tên này từ khi có bản thể liền thích biến hình bất cứ lúc nào.
Chàng đặc biệt thích biến ra một cái đuôi rồng dài, quấn lấy nàng ngủ.
Chỉ vài lần là chọc Lộc Bạch nổi giận, ném cả người lẫn chăn ra ngoài.
Trước khi ngủ Lộc Bạch nói muốn ăn mật ong.
Tỉnh Tử Yến chạy khắp cả thị trấn mới mua được một ít, về đến nhà thì thấy cảnh tượng này.
Lộc Bạch mềm mại đáng yêu, tính tình tốt, không hay so đo với người khác.
Nhưng chàng không phải người dễ bắt nạt, ngược lại, ở những nơi Lộc Bạch không nhìn thấy, chàng còn hung tàn hơn.
Bao nhiêu ngày ấm ức cuối cùng cũng tìm được chỗ xả, lập tức tiễn mấy tên kia xuống suối vàng.
Bên gối vang lên tiếng thở đều đều của Lộc Bạch.
Nghe Lộc Bạch lẩm bẩm nói mê, lòng Tỉnh Tử Yến tan chảy.
Một lát sau, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng báo cáo của thuộc hạ.
Tỉnh Tử Yến nhẹ nhàng rút lui, ra khỏi nhà.
Ma giới vừa mới được bình định, trăm công nghìn việc, bận rộn vô cùng.
Tỉnh Tử Yến vừa ngồi xuống, thuộc hạ liền ngửi ngửi, "Chủ tử, người thơm quá..."
Còn không phải sao?
Chàng ở bên Lộc Bạch lâu ngày, toàn thân đều là mùi xà phòng và hương hoa.
Nhớ lại những năm tháng đã qua, Tỉnh Tử Yến không khỏi cảm khái.
Lúc đầu chàng không thể hóa hình người, Lộc Bạch bị bệnh, chàng chỉ có thể lo lắng suông.
Lộc Bạch giận dỗi, chàng cũng không biết dỗ dành, nghe nàng gọi chàng là rồng ngốc, rồng ngốc mấy trăm năm mới hóa thành hình người được.
Ngày đầu tiên, đã bị Lộc Bạch bắt nạt đến phát khóc.
Thuộc hạ vẫn đang thao thao bất tuyệt báo cáo công việc của Ma giới, Tỉnh Tử Yến cầm bản vẽ phủ Ma Quân trong tay, trong lòng tính toán sở thích của Lộc Bạch.
Rời khỏi Ma giới mấy trăm năm, đã đến lúc cho Lộc Bạch một mái ấm ổn định rồi.
Hôm nay là ngày trở về Ma giới.
Trời tờ mờ sáng, Tỉnh Tử Yến đã lôi Lộc Bạch dậy khỏi giường.
Lộc Bạch mở mắt lim dim, ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Tỉnh Tử Yến mỉm cười, dùng y phục bọc nàng lại rồi rời khỏi trấn.
Rạng đông le lói.
Ma thành nằm giữa dãy núi trùng điệp, nửa thành nhuốm màu núi non, nửa thành ẩn hiện trong màn sương khói.
Gió thu se lạnh, Tỉnh Tử Yến dắt tay Lộc Bạch đi qua con phố dài.
Người đi đường thưa thớt, tiếng hát hò vang lên không ngớt.
Năm đó chàng rèn luyện trở về, đi ngang qua nơi này, đã mua một cây kẹo hồ lô để lấy lòng nàng.
Nào ngờ nàng đã đi mất, cây kẹo hồ lô được đưa đến Thiên giới, không biết nàng có ăn hay không.
Còn câu "Ta thích này" giấu kín trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng không nói ra được.
Đó là điều tiếc nuối bấy lâu nay của Tỉnh Tử Yến.
Gió nhẹ nhàng thổi tới.
Đánh thức nàng đang ngái ngủ.
Nàng cào cào lòng bàn tay Tỉnh Tử Yến, "Này, chàng đang nghĩ gì vậy?"
Tỉnh Tử Yến cúi đầu, đột nhiên trịnh trọng nói: "Lộc Bạch, ta thích nàng."
Năm tháng đã tôi luyện ánh mắt của người nam nhân thêm phần sâu lắng và trầm ổn, ánh mắt chàng nhìn nàng tràn đầy dịu dàng.
Khoảnh khắc ấy, Lộc Bạch như xuyên qua chàng, nhìn thấy Tỉnh Tử Yến của mấy trăm năm trước, tràn đầy tự tin và nhiệt huyết.
Tình cảm rung động cùng những kỳ vọng của chàng thiếu niên năm xưa, được chôn giấu sâu trong tim bấy lâu, vượt qua năm tháng, cuối cùng cũng đến bên tai nàng.
Lộc Bạch nhón chân, hôn nhẹ lên môi Tỉnh Tử Yến, vỗ nhẹ vào n.g.ự.c mình nói: "Câu nói này, ta cất giữ ở đây rồi..."
Lời thì thầm của tình nhân theo gió bay đến những con phố ngõ hẻm xa lạ.
Ánh sáng chan hòa khắp mặt đất, nhân gian huyên náo.
[Hoàn]
...
Nếu các nàng iu muốn tìm thêm chú rồng vạn người mê thì có thể ghé thăm Lục Vô Cữuuuuuuuuuuuuuuu, con rồng này sẽ không khiến các nàng iu thất vọng đâu, siu mê, siu hot, không phải ăn chay như truyện này đâu hehe.