BA NGÀN CÕI
Chương 4
7.
Bị Hoàng thượng đánh xong ngày thứ mười, Trích Tinh Các bỗng trở nên vắng vẻ.
Khi ta cảm thấy chán nản, Yến Nguyệt lại càng chạy đến Trích Tinh Các thường xuyên hơn, nhưng ngày nào cũng chỉ hướng Phật Tổ cầu tài.
Ta hừ một tiếng: "Có tiền thì hoang phí, không có tiền thì lại cầu Phật Tổ phải không?"
"Thời gian trước có thiên tai tuyết rơi, tiền của bổn cung đều dùng để mua gạo phát cháo,
hôm qua ở phố Tây thấy một bộ trang sức mà cũng không có tiền mua."
Trưởng công chúa gắt gao nắm lấy tay ta: "Quốc sư, Phật Tổ sẽ thực hiện nguyện vọng của bổn cung chứ?"
Ta rút tay ra: "Đi cầu Hoàng Thượng hoặc hai người anh của công chúa thì nhanh hơn cầu Phật Tổ."
"Oh."
Yến Nguyệt hiểu ý nhìn ta, rồi thẳng thắn đưa tay về phía ta: "Quốc sư tỷ tỷ xinh đẹp tâm tốt, xin xin tỷ đấy!"
Ta suýt nữa nghẹn lại, hoảng hốt bịt miệng Yến Nguyệt, chỉ cảm thấy đã rơi vào tay huynh đệ nhà họ.
"Quốc sư yên tâm, nếu không phải hôm đó bổn cung ngã vào lòng Quốc sư, bổn cung cũng không phát hiện ra."
Yến Nguyệt chỉ tay về phía Phật Tổ: "Nhưng Quốc sư yên tâm, bổn cung thậm chí còn không nói với phu quân."
Ta ngao ngán kéo từ trong gối lôi ra mười tờ ngân phiếu: "Chỉ có bấy nhiêu thôi!"
"Ngươi tiêu một nửa, nửa còn lại giúp ta mua lương thực gửi đến trại dân gặp nạn!"
Nhìn bóng dáng Yến Nguyệt vui vẻ rời đi, ta hơi ngẩng đầu để không cho nước mắt rơi xuống.
Hết rồi, tiền của tỷ cũng hết rồi.
Thiện Uyên không biết từ lúc nào đã đứng lặng lẽ sau lưng ta: "Có vẻ làm Quốc sư kiếm rất nhiều tiền nhỉ!"
Ta lườm hắn, lắc chiếc túi rỗng: "Hết rồi, đều hết rồi."
Thiện Uyên ngồi xuống bên cạnh ta, thở dài liên tục: "Lý đại nương thắt cổ tự vẫn ở cửa Kinh Triệu Phủ Doãn.
"Xung quanh toàn là đơn thư tố cáo Hoàng Thượng, cho rằng vì Quân không trị, coi mạng người như cỏ rác, không thể kể xiết."
Ta thở dài, cảm thấy không ổn: "Lý đại nương làm sao có thể biết được những điều này?"
Thiện Uyên mở miệng, chưa kịp nói thì Hoàng Thượng đã gọi ta vào Cần Chính Điện diện thánh.