Ánh Sáng Dành Riêng Cho Tuyết Đường

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

12

Ba ngày , tại yến tiệc trong cung, kẻ nhiều cầu kiến – Thẩm Yến Kiêu – cuối cùng cũng chặn trong hoàng cung.

Hắn vẫn giữ vẻ oai phong, chỉ là giữa mày bớt vài phần khí phách và ngạo nghễ.

“Nàng còn đang giận dỗi ? Hôm nay bệ hạ sẽ ban hôn, nàng trốn thì trốn bao lâu? Nàng cũng mười tám, cớ gì so đo với một đứa trẻ mười lăm tuổi?”

Trẻ mười lăm tuổi?

Hắn mười ba trận, l.i.ế.m m.á.u lưỡi đao.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Hắn quên ?

Ta chỉ lặng im, như kẻ ngốc. Hắn cũng thấy gì đó , liền hắng giọng khuyên nhủ:

“Lần tửu lâu, nàng tổn hại danh tiếng của Tống Huyền Âm, khiến nàng các tướng sĩ trong quân bài xích, thể về quân doanh.

Tam hoàng tử còn tát nàng mặt bao , tiểu thư ở kinh đều coi nàng là trò , xua đuổi dữ dội.”

“Tuyết Đường, nàng vốn lương thiện, thể vì mà để Huyền Âm cùng ngày nhập phủ với nàng ? Nàng vốn tính phóng túng, cứ để nàng phân lớn nhỏ với nàng. Tất nhiên…”

Hắn trở nên sốt ruột, sợ từ chối.

“Quyền quản gia vẫn trong tay nàng, tướng quân phủ vẫn do nàng quản như . Nàng quen sống tùy tiện, nàng quản nàng .

Chỉ một bình thê chẳng quan trọng, coi như thành cho , cũng thành cho tình nghĩa bao năm của chúng , ?”

Tạ Phong Hồi khoanh tay núi giả, cau mày âm thầm giận dỗi. Hắn giả vờ để ý, nhưng khóe mắt vẫn lén liếc sang bên .

Trong tay cầm vẫn là túi điểm tâm xin từ cung Thái hậu.

Hắn sợ yến tiệc kéo dài đói, nên lén xin một gói để lót .

Gió đêm nhẹ nhàng như bàn tay ấm áp, khẽ vuốt qua , khiến lòng cũng mềm .

Người nhỏ tuổi cái của nhỏ tuổi – ngoan ngoãn, hiểu chuyện, như chú thỏ con ôm trong lòng.

Ta vội lấy điểm tâm của , nhưng bóng cao lớn của Thẩm Yến Kiêu chặn đường:

“Tuyết Đường, nhiều như , nàng chứ? Có đồng ý ?”

Tạ Phong Hồi mím môi, tay siết chặt túi điểm tâm.

Ta thu ánh mắt, nhạt giọng:

“Tùy ngươi.”

, chuyện liên quan đến , thế nào cũng chẳng bận tâm.

Ta lách qua , rẽ qua hành lang đến mặt Tạ Phong Hồi, đưa tay :

“Điểm tâm của ?”

Hắn mừng rỡ, nhưng giọng vẫn ẩn chút uất ức:

“Tưởng ngươi cần nữa.”

“Ngươi vất vả xin về, tất nhiên ăn !”

Chúng sóng vai rời .

Dưới hành lang, Thẩm Yến Kiêu giãn mày, ẩn hiện vẻ đắc ý.

Hắn nghĩ Triệu Tuyết Đường yêu sâu nặng, dù ghen tuông ồn ào thì mai vẫn nhớ ân tình, sẽ thêm vài phần sủng ái và thiên vị.

Hắn nghĩ thật .

Cho đến khi yến tiệc sắp kết thúc, đại thái giám theo ý chỉ bệ hạ nâng thánh chỉ ban hôn:

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu : Vĩnh Ninh hầu chi nữ Triệu Tuyết Đường đoan trang hào phóng, ôn lương thuần hậu, dung mạo xuất chúng, Thái hậu cùng Trẫm đều lấy vui mừng, đặc chuẩn gả phi cho Tam hoàng tử. Khâm thử!”

“Cái gì?”

13

Thẩm Yến Kiêu lập tức bật dậy, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của , run giọng hét:

! Sao là Tam hoàng tử? Rõ ràng là … Bệ hạ, sai ! Tuyết Đường, mau với bệ hạ, thánh chỉ sai !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/anh-sang-danh-rieng-cho-tuyet-duong/chuong-5.html.]

Mọi như kẻ điên, chẳng , điên cuồng giành lấy thánh chỉ.

“Vô lễ!”

Bệ hạ giận dữ, trường đao chắn ngang ngực, ép quỳ xuống:

“Mạt tướng nguyện lấy quân công cầu hôn, xin bệ hạ thành mối tình của chúng .”

Trán Thẩm Yến Kiêu đập xuống đất bật máu.

Bệ hạ lạnh mắt, sang hỏi :

“Tuyết Đường, ngươi nguyện gả cho Thẩm tướng quân?”

Ánh mắt Thẩm Yến Kiêu sáng lên, đầy mong đợi .

chỉ thản nhiên hành lễ, từng chữ từng chữ kiên quyết:

“Thần nữ, nguyện!”

“Tuyết Đường!”

Niềm hy vọng trong mắt vỡ vụn.

“Tại nguyện? Nàng quên chúng thanh mai trúc mã, nàng quên…”

“Tướng quân!”

Ta ngắt lời .

“Ngày tướng quân khải trở về, trả bộ đồ vật của tướng quân phủ, và rõ – sẽ bước chân đó thêm nửa bước. Tướng quân nhớ ?”

Thân hình Thẩm Yến Kiêu khẽ run.

Ánh mắt lạnh hẳn, sắc bén sang Tạ Phong Hồi:

“Hắn chỉ là một hoàng tử vô danh bệ hạ sủng ái, sánh với – một quân công, nay sẽ là Đại tướng quân. Tuyết Đường, đừng hồ đồ!”

“Thẩm Yến Kiêu!”

Bệ hạ quát lớn, ném một xấp tấu chương luận tội vì cứu Tống Huyền Âm mà bỏ mặc sinh mạng tướng sĩ mặt :

“Ngươi thật sự tự phụ công cao đến mức coi thường cả nhi tử của Trẫm ? Phong Hồi dẫu kém cỏi, cũng là con của Trẫm.

‘Đại tướng quân? Ngươi tự phong? Hay là ngôi Hoàng đế của Trẫm cũng nhường cho ngươi?”

Thẩm Yến Kiêu cùng thể văn võ bá quan đều quỳ run rẩy:

“Bệ hạ bớt giận!”

“Bớt giận? Võ tướng của Trẫm ngông cuồng đến mức tưởng thì giang sơn sụp đổ, kiêu ngạo đến độ chỉ thiếu đem đao kề cổ Trẫm, Trẫm còn đa tạ lưu tình?”

Thẩm Yến Kiêu cúi rạp xuống đất:

“Mạt tướng dám, xin bệ hạ minh giám.”

“Cút ngoài! Trẫm sợ nhất thời nổi giận mà g.i.ế.c ngươi. Phụ ngươi – Thẩm tướng quân – và mẫu Tuyết Đường đều sẽ mắng Trẫm là hôn quân mất.”

Thẩm Yến Kiêu kinh hãi ngẩng đầu, nhưng áp giải ngoài.

Trước khi , vẫn ngoái – mang theo cầu xin và hối .

, còn một chút hồi đáp.

14.

Hoàng thượng điều tức đôi chút, liếc qua Tạ Phong Hồi đang cố vẻ ủy khuất, giọng thoáng mang chút áy náy:

“Phong Hồi phụ trẫm kỳ vọng, đại lễ tế tự chu . Trẫm vốn thấy con tuổi còn nhỏ, định để con vui chơi thêm vài năm, ngờ ân sủng của trẫm coi là sự lạnh nhạt vô tình của phụ hoàng. Thôi, cũng chớ nghỉ ngơi nữa, ngày mai đến Hộ bộ, cùng Thượng thư Lý đại nhân kiểm điểm quốc khố và thuế vụ.”

Tạ Phong Hồi giấu ý nơi khóe môi, ngoan ngoãn đáp “Vâng”.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt văn võ bá quan khác xưa.

Vị Tam hoàng tử xuất hèn kém, bấy lâu vô danh, nay rốt cuộc cũng bước tầm mắt của .

Ánh chuyển mấy vòng, dừng nơi – một cô nương mồ côi nhà tướng – liền chợt tỉnh ngộ.

Cô nhi của công thần, nhà đế vương vẫn thường ban ân sủng, nuôi dưỡng trong gấm vóc lụa là, gả một mối hôn nhân môn đăng hộ đối là đủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận