Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11.
Có lẽ những gì tôi nói đã làm tổn thương lòng tự trọng của cậu ấy.
Tưởng Phàm tập trung ăn đến nỗi một mình ăn hết ba đĩa lòng nghìn lớp, không chừa lại cho tôi một mẩu nào.
Nó quá nhiều. Thật sự là quá đáng.
Truyện được đăng duy nhất trên Monkey trên những kenh khác là giả mạo!
Không muốn thua kém, tôi đã khoe với cậu ta hai đĩa đậu phụ và không để lại phần nào cho cậu.
Tôi và Tưởng Phàm bắt đầu tranh giành miếng mắm tôm cuối cùng.
Chúng tôi chỉ đang đùa giỡn thì đột nhiên có một bàn tay chạm vào tôi
Đó là một chuyển động nhỏ, nhưng tôi cảm nhận được.
Người phía sau thấy tôi không phản ứng gì nên càng hung hăng hơn, đưa ngón tay qua lại.
Nó đập thẳng vào eo tôi.
Đây có phải là...quấy rối tình dục?
12.
Trong phản ứng căng thẳng, tôi hất tay ông ta ra, đứng dậy và nhìn lại.
Nhưng những gì tôi nhìn thấy là một người đàn ông kham khổ, ít nhất 40 tuổi, một người đàn ông trung niên có gia đình, với khuôn mặt tươi cười.
Tôi nhìn xuống và thấy quần ông ta phồng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ai-noi-thanh-mai-khong-the-dau-noi-thien-giang/chuong-4.html.]
Lúc đó, một cơn buồn nôn ập đến khiến tôi muốn nôn.
Tôi hỏi ông ta: "Tại sao lại chạm vào tôi?"
Chữ "rẻ tiền" được viết trên khuôn mặt của người đàn ông khốn khổ.
Ông ta nói:
"Em không vui khi anh chạm vào em. Anh thường coi thường những người như em."
"Phụ nữ sinh ra là để được chạm vào."
"Nói cho tôi biết, một đêm giá bao nhiêu?"
Tôi cảm thấy buồn nôn và theo phản xạ, tôi tát ông ta một cái.
13.
Ông ta sửng sốt, và ngay giây tiếp theo ông ta lao về phía tôi với nắm đ.ấ.m giơ cao.
Tưởng Phàm nắm lấy tay tôi, kéo tôi lại và bảo vệ tôi ở phía sau cậu ấy.
"Cứ thử chạm vào cô ấy hộ tôi xem." Khi Tưởng Phàm nói vậy, nước mắt tôi cũng rơi.
Chủ cửa hàng đã gọi cảnh sát, và đồn cảnh sát lại rất gần cửa hàng nên họ đã đến rất nhanh.
Tôi và Tưởng Phàm bị đưa đến đó để lấy lời khai.
Trong xe, tôi run rẩy suốt và Tưởng Phàm vẫn luôn ôm tôi.
Mùi hương đàn hương dễ chịu bao quanh tôi, và cậu thì thầm vào tai tôi: "Đừng sợ, tôi ở đây."