A CHIÊU NHẶT ĐƯỢC MỘT GIA ĐÌNH

Chương 33: Nghi ngờ thân phận của Diệp Phong

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

A Chiêu thấy liền nhét bát thịt thỏ kho tàu tay :

“A cha ăn thử , thịt A nương ngon lắm đó.”

Ngon hơn cả thịt của bá mẫu .

 

 

Diệp Phong chằm chằm bát thịt thỏ kho tàu hồi lâu.

Cuối cùng vẫn cưỡng nổi mùi thơm ngào ngạt.

Hắn nếm một miếng, nhai mấy cái động tác khựng .

 

 

Hắn cúi đầu bát thịt màu sắc óng , hương vị tuyệt hảo, trong lòng tràn đầy chấn động:

Ngon quá! Sao đời món ăn ngon đến thế ?

 

 

Động tác của Diệp Phong dừng chốc lát, bắt đầu ăn từng miếng lớn.

Dù ăn nhanh, vẫn giữ vẻ tao nhã, điềm đạm.

 

 

Lý Kinh Tuyết thật lâu, nhớ những lời cử chỉ của :

Vẻ ngoài khiêm tốn nhưng giọng điệu như lẽ đương nhiên.

Tận trong xương tủy cảm thấy thể thứ.

thực tế luôn hỏng chuyện.

Việc quyết thì mười con trâu cũng kéo .

 

 

Chỉ xuất từ đại tông môn hoặc thế gia tu chân mới những đặc trưng phiền toái .

Hơn nữa, một kiếm tu linh kiếm và tu luyện kiếm ý, chỉ thể bồi dưỡng từ một đại tông môn thế gia lớn.

 

 

Diệp…

Trong tu chân giới vị kiếm tu nổi danh nào họ Diệp ?

Diệp…

 

 

Lý Kinh Tuyết bỗng nhớ điều gì đó, ánh mắt nghiêm trọng Diệp Phong.

Nhắc mới nhớ, nàng từng qua một vị kiếm tu họ Diệp.

 

 

Đó là kiếm tu lợi hại nhất tông môn của nàng, là sư thúc tổ của tông chủ.

Kiếm cốt kiếm tâm, từ lúc mới sinh thần kiếm Huyền Viễn kiếm nhận chủ.

Từ nhỏ thiên phú cực cao, hơn một tuổi đột phá Trúc Cơ, ba tuổi Kim Đan…

 

 

Lúc còn trẻ, cầm kiếm khắp bốn phương.

Ma tộc xâm lấn, một một kiếm, diệt hơn nửa binh lực của ma tộc, khiến chúng nguyên khí đại thương.

Nhờ trấn giữ, nhân tộc ngàn năm ma tộc xâm phạm.

 

 

Giờ đây, nhất nhân của tu chân giới, thế nhân tôn xưng là Dương Thần Tiên Tôn.

Lý Kinh Tuyết lớn lên truyền thuyết về vị Tiên Tôn , nàng từng thề sẽ trở nên lợi hại như ông.

Chỉ tiếc, từ đại chiến với ma tộc, vị đó luôn ẩn cư tại Huyền Viễn Phong, hiếm khi xuất hiện.

Lý Kinh Tuyết từng thấy dung mạo ông.

Nghe đó là một lão tiên tôn tóc bạc phơ, uy nghiêm vô cùng.

 

 

Trong lòng Lý Kinh Tuyết khẽ động:

Diệp… Chẳng lẽ quan hệ với vị lão tiên tôn ?

Ý nghĩ lóe lên nàng lập tức phủ nhận.

Tiên Tôn tiền bối bế quan gần ngàn năm, nếu thu đồ thì tông môn chắc chắn tin tức truyền .

 

 

Hơn nữa…

Lý Kinh Tuyết Diệp Phong đang ăn thịt mắt sáng lấp lánh, trong lòng chút nghi hoặc:

Sao tử của đại tông môn thế gia dáng vẻ như từng ăn món ngon bao giờ thế?

 

 

Sáng hôm .

A Chiêu mơ mơ màng màng mở mắt, ngáp một cái.

 

 

Tiểu Bạch cạnh cô cũng tỉnh, nó hít hít:

“Mùi thơm quá.”

 

 

Một một thú ngoài, Lý Kinh Tuyết đầu họ mỉm :

“Tỉnh ? Ta xong bữa sáng , rửa mặt đến ăn .”

 

 

“Dạaa~”

A Chiêu và Tiểu Bạch nhảy nhót chạy bờ sông rửa mặt.

 

 

A Chiêu ăn nửa bữa thì nhớ chuyện gì, quanh:

“Ủa, a cha ?”

 

 

Tiểu Bạch đang vùi đầu ăn bữa sáng lơ đãng đáp:

“Có khi đêm qua sói tha .”

 

 

A Chiêu giật :

“Nơi sói ?”

 

 

Tiểu Bạch hừ hừ hai tiếng, ngẩng đầu A Chiêu:

“Sợ hả?”

 

 

A Chiêu mắt sáng rực:

“Thịt sói ngon ?”

 

 

Tiểu Bạch: …

Suốt ngày chỉ nghĩ đến ăn.

 

trả lời câu hỏi đó, cúi đầu tiếp tục ăn.

 

 

A Chiêu sang Lý Kinh Tuyết, nàng suy nghĩ một chút:

“Không ngon lắm.”

 

 

“Ồ~”

A Chiêu thất vọng hỏi:

“Vậy A cha ?”

 

 

Lý Kinh Tuyết sáng dậy cũng thấy Diệp Phong .

Nàng trầm ngâm bức tường trời đen kịt:

“Có lẽ việc bận .”

 

 

Diệp Phong nhân lúc đêm khuya lặng lẽ bước sâu trong bức tường trời, rời xa mẫu tử A Chiêu.

Thực báo đáp, dù A Chiêu, Lý Kinh Tuyết và Tiểu Bạch đối xử với tệ, đều là lương thiện.

 

 

về thể tổn thương họ, dù họ để tâm chuyện đó, cũng sẽ để tâm.

Hắn hại những ân với .

Không, dù là lạ bình thường, cũng hại.

 

 

Vậy nên, tranh thủ lúc cả nhà A Chiêu ngủ say rời .

Hắn uống độc dược của Lý đạo hữu.

Theo lời nàng , mỗi sáu canh giờ uống một , bằng sẽ trúng độc mà chết.

 

 

Bản , một kẻ họa hại thế , c.h.ế.t vì trúng độc lẽ cũng tệ.

Hắn tìm một nơi yên tĩnh, phong cảnh , xuống chờ chết.

Diệp Phong bãi cỏ, ngước bầu trời xanh thẳm.

Mây trắng nhàn nhã trôi, gió thổi qua, cây cối bên cạnh xào xạc.

 

 

Hắn thấy c.h.ế.t ở nơi cũng tệ:

Có núi nước cây hoa cỏ, phong thủy cũng , chuyển kiếp lẽ sẽ đầu thai nơi .

Diệp Phong mây trắng trời thật lâu, từ từ nhắm mắt, chờ đợi cái c.h.ế.t đến.

 

 

Trong lòng chút tiếc nuối:

Đêm qua thịt thỏ kho tàu ăn ngon quá, đáng tiếc ăn nữa.

Nếu cơ hội, nhất định sẽ lột da thỏ cho đàng hoàng…

 

 

Nghĩ đến đây, Diệp Phong khẽ nhếch khóe môi.

Sắp c.h.ế.t , còn nghĩ đến chuyện lột da thỏ gì.

mà, món thịt thỏ kho đó quả thật ngon.

 

 

Hắn nghĩ đến ân cứu mạng báo đáp, còn mất cả túp lều tranh.

A Chiêu là một đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ tìm a cha hơn.

Tiểu Bạch tuy xí, nhưng bất ngờ khá đáng tin…

 

 

Diệp Phong nghĩ nhiều lắm, ngoài mấy A Chiêu , còn nghĩ về bản .

Trước như thế nào nhỉ?

Tiếc rằng, nghĩ mãi vẫn nhớ , thật phiền.

Hy vọng đầu thai , hy vọng khi độc phát đau đớn quá…

 

 

Độc phát?

Diệp Phong mở mắt, mắt vẫn là bầu trời xanh.

Hắn ngơ ngác trời, đưa tay che mắt hạ xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/a-chieu-nhat-duoc-mot-gia-dinh/chuong-33-nghi-ngo-than-phan-cua-diep-phong.html.]

Hắn chết?

 

 

Theo lý mà , sáu canh giờ qua lâu mà.

Sao còn sống?

Diệp Phong nhắm mắt suy nghĩ:

Chẳng lẽ độc dược của Lý đạo hữu độc?

Không thể nào…

 

 

“Tìm thấy a cha ~”

Giọng mềm mại vang lên bên tai Diệp Phong, cắt ngang dòng suy nghĩ.

 

 

Diệp Phong mở mắt, đối diện một đôi mắt sáng long lanh.

Chủ nhân đôi mắt cúi đầu , tò mò hỏi:

“A cha, cha gì ở đây thế?”

 

 

Diệp Phong mấp máy môi, định đang chờ chết.

nghĩ thế với trẻ con , nên đành im lặng.

 

 

A Chiêu thấy , nghiêng đầu, chợt lóe lên một ý, cô tức giận hỏi:

“A cha, cha trốn ở đây lười biếng ?”

 

 

Diệp Phong:

“Hả? Gì cơ?”

 

 

Thấy phản ứng đó, A Chiêu càng chắc chắn suy nghĩ của :

“Sáng sớm thấy bóng dáng, thì cha trốn ở đây lười biếng.

Thế là , cha mau dậy chặt cây dựng nhà .”

A Chiêu cúi xuống nắm cổ tay , kéo một cái, lôi từ mặt đất dậy.

 

 

Diệp Phong: ???

Hắn từ từ cúi đầu bản :

Thân thể khỏe mạnh, bắp tay cơ bắp cuồn cuộn.

Rồi ngẩng đầu cô bé gầy gò, mặt nhỏ nhắn, tay chân mảnh khảnh.

Vậy mà lôi dậy chỉ trong nháy mắt?

 

 

Diệp Phong nghĩ :

Đứa trẻ từng cứu , một lôi về nhà, còn kéo khỏi sông, quả thực sức lực nhỏ.

Ánh mắt lóe lên tia suy tư:

Đứa trẻ nên bồi dưỡng theo hướng kiếm tu nhỉ?

 

 

A Chiêu chống nạnh với :

“Cha lười , mau về việc .”

 

 

“…Được.”

Diệp Phong trầm mặc đáp .

Hắn về hỏi Lý đạo hữu chuyện thuốc độc là thế nào, chẳng lẽ đưa nhầm?

Diệp Phong dậy, phủi cỏ áo, chỉnh nếp gấp y bào, chỉnh cây trâm gỗ đen đầu cho ngay ngắn.

 

 

Làm xong hết, với A Chiêu:

“Chúng thôi.”

 

 

A Chiêu:

“Cha tự về , con với Tiểu Bạch hái thuốc.”

 

 

Tiểu Bạch nơi nhiều thảo dược, bảo cô hái về luyện vài viên đan dược cơ bản.

Chuẩn cho việc luyện Tẩy Linh Đan .

 

 

Diệp Phong:

“Chỉ hai đứa thôi ?”

 

 

“Còn Tiểu Hắc nữa.”

A Chiêu xoay đầu để thấy Tiểu Hắc trong cái giỏ tre lưng.

Tiểu Hắc thấy ánh mắt dừng , kêu vo ve dữ dội.

 

 

Diệp Phong cô bé nhỏ gầy, linh thú rõ danh tính yếu ớt.

Cả hai cùng với một thanh linh kiếm biến hình .

 

 

Hắn: …

“Ta cùng các ngươi.”

 

 

A Chiêu ngẩng đầu hỏi:

“Cha về dựng nhà đúng ?”

 

 

Trên mặt cô bé như rõ mấy chữ:

Cha lười nữa hả?

 

 

Diệp Phong:

“Không , a nương con khu vực nguy hiểm, con còn nhỏ, gặp nguy hiểm sẽ rắc rối.”

 

 

A Chiêu hỏi:

“Cha theo con là để bảo vệ con ?”

 

 

Diệp Phong gật đầu:

, bảo vệ con.”

 

 

A Chiêu:

“Tại cha bảo vệ con?”

 

 

Diệp Phong mỉm , xoa đầu cô:

“Người lớn bảo vệ trẻ con chẳng điều đương nhiên ?”

 

 

A Chiêu chớp mắt mấy cái, cúi đầu đá đá hòn đá nhỏ chân, nữa.

Thật ?

Người lớn bảo vệ trẻ con?

 

 

Diệp Phong khó hiểu tâm tư cô bé.

Tiểu Bạch bên cạnh thấy cô ngượng ngùng, nhớ đến những khúc gỗ chặt gọn gàng, liền hắng giọng:

“Cho theo cũng , như chúng thể sâu hơn.”

 

 

Nghe , A Chiêu ngẩng đầu Diệp Phong, chút căng thẳng.

A Chiêu nghĩ một lúc :

“Được thôi, nhưng cha theo sát đó, lạc thì con tìm .”

 

 

Diệp Phong thở phào:

“Được, sẽ theo sát con.”

 

 

Hắn cái giỏ tre lưng A Chiêu, định hỏi cần mang giúp , nhưng cô từ chối:

“Đây là a nương đặc biệt đan cho con.”

Đồ A nương tặng, cô sẽ để khác mang, cô tự đeo.

 

 

Diệp Phong thấy cũng ép, khen:

“Lý đạo hữu khéo tay thật.”

 

 

“A nương con lợi hại lắm~”

 

 

Tiểu Bạch cô bé phấn khởi, Diệp Phong mỉm , bĩu môi:

Trẻ con dễ dỗ thật.

 

 

Tiểu Bạch dắt theo một lớn một nhỏ cùng một thanh kiếm sâu bức tường trời.

Dọc đường hái ít dược liệu hữu dụng.

 

 

Diệp Phong những thảo dược linh khí dồi dào mọc đất linh khí thì bất ngờ.

Hắn xổm đào đất, đào một cái hố nhỏ, vẫn thấy dấu vết linh khí.

 

 

“Đừng đào nữa, đất linh khí .”

Tiểu Bạch thấy .

 

 

Diệp Phong khó hiểu:

“Vậy những thảo dược ?”

 

 

Tiểu Bạch:

“Ai chúng mọc kiểu gì chứ.”

A Chiêu cuốc đào dược, đành khổ Tiểu Hắc, dùng nó đào thuốc, Tiểu Hắc càng thêm oán trách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận