1001 cách cho nam chính ăn hành của nữ phụ xuyên không

Chương 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30aQaSBxuZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ là vì tôi chưa lệch khỏi cốt truyện mà nó định sẵn, nên nó mới dung túng tôi.

 

Những lần tôi do dự, day dứt, trong mắt hệ thống chẳng khác gì trò cười.

 

Tim tôi đau nhói, trong lòng bỗng thấy xấu hổ vô cùng.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi lại được ôm vào một vòng tay ấm áp.

 

Đoạn Kiều nâng cằm tôi lên, giọng trầm tĩnh:

 

"Hiểu Hiểu, tỉnh lại đi. Em không sai. Sai là những thứ giống như cái hệ thống này."

 

Đoạn Kiều vừa an ủi tôi, vừa lạnh lùng nhìn về phía hệ thống:

 

"Các người nghĩ mọi chuyện làm kín kẽ lắm sao? Sinh – diệt vốn là quy luật của vũ trụ. Đó không phải thứ mà các người có thể can thiệp được."

 

Sau khi Đoạn Kiều nhận ra tôi dường như bị thứ gì đó khống chế, anh đã bắt đầu âm thầm quan sát, thu thập thông tin.

 

Sau đó anh phát hiện ra rằng hệ thống tồn tại sẽ phát ra một loại sóng cảm ứng đặc biệt.

 

Anh thi đỗ đại học, học các kiến thức công nghệ, sau khi tốt nghiệp thì thành lập công ty công nghệ, chuyên nghiên cứu loại sóng cảm ứng đó.

 

Và giờ đây, thí nghiệm đã thành công, hệ thống hoàn toàn bị tách ra khỏi người tôi.

 

Cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao mỗi lần có Đoạn Kiều, hệ thống lại không hề lên tiếng.

 

Thì ra nó cũng đã nhận ra sự bất thường nên đang âm thầm theo dõi.

 

Thế nhưng vẫn bị Đoạn Kiều phát hiện sơ hở và lôi ra ngoài.

 

"Nói, đồng bọn của mày đang ở đâu?"

 

Trước câu chất vấn của Đoạn Kiều, hệ thống chỉ im lặng không đáp.

 

Đoạn Kiều khẽ cười: "Không sao, để tao tự tìm."

 

Anh trực tiếp khởi động cỗ máy.

 

Hệ thống đột ngột phát ra ánh sáng xanh chói mắt.

 

Chẳng mấy chốc, sóng cảm ứng khuếch tán ra ngoài, lan đến hàng ngàn hàng vạn thế giới còn lại.

 

Nửa tiếng sau, trong máy xuất hiện hàng loạt điểm sáng màu xanh lam.

 

Đếm sơ qua, vậy mà có đến hơn một trăm cái.

 

Loại ký sinh như hệ thống này có một đặc tính:

 

Chỉ cần còn một con chưa chết, thì cả tộc sẽ không bị tiêu diệt.

 

Nhưng ngược lại, chỉ cần bắt được một con, dùng sóng cảm ứng là có thể bắt trọn cả bầy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/1001-cach-cho-nam-chinh-an-hanh-cua-nu-phu-xuyen-khong/chuong-28.html.]

 

Trước khi toàn bộ bị tiêu hủy, giọng máy móc của hệ thống đều đều vang lên:

 

【Lâm Hiểu, tôi đã nói rồi, cô là người mềm lòng nhất tôi từng gặp, hoàn toàn không giống một người làm nhiệm vụ.】

 

 【Khi cô thất bại trong nhiệm vụ, tôi đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Khi ấy, lẽ ra tôi nên xóa sổ cô.】

 

 【Nhưng cuối cùng tôi vẫn hồi sinh cô, tôi cũng không biết vì sao nữa.】

 

Hệ thống cuối cùng cũng chỉ liếc nhìn tôi một cái:

 

 【Có lẽ… tôi cũng mềm lòng rồi.】

 

55.

 

Buổi tối, tôi khẽ hỏi Đoạn Kiều:

 

“Anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?”

 

Đoạn Kiều ngẩng mắt lên:

 

“Hôn anh cái đã.”

 

Tôi đỏ mặt hôn anh một cái, ánh mắt anh dần dịu lại:

 

“Không có thời điểm cụ thể. Tình cảm là thứ không thể nói rõ ràng được. Đến lúc anh nhận ra thì đã không thể thiếu em rồi.”

 

Đoạn Kiều xoa tay tôi, đột nhiên hỏi:

 

“Còn em thì sao? Giờ em có thích anh không?”

 

Tôi cứ tưởng Đoạn Kiều sẽ hỏi “khi nào thì em thích anh”, hoặc “vì sao em thích anh”.

 

Nhưng không ngờ anh lại hỏi điều này.

 

“Nếu em ở bên anh chỉ vì áy náy, thì bây giờ rời đi vẫn còn kịp đấy.”

 

Đoạn Kiều nói vậy, rồi buông tay tôi ra.

 

Trông anh như thể không để tâm lắm, nhưng tôi biết, nếu tôi thực sự rời đi, căn phòng tầng ba kia chắc chắn sẽ không tha cho tôi đâu:

 

“Em giống người có thể ở bên một người mà mình không thích chỉ vì cảm giác tội lỗi thôi à?”

 

Tôi lầu bầu, lại nhét tay mình vào lòng bàn tay anh.

 

Đoạn Kiều không có biểu cảm gì, nhưng tôi nghe thấy tim anh đập thình thịch liên hồi.

 

“Nếu không phải vì thích thì cứ tùy tiện để người ta đem mình về nhà như thế chẳng phải quá mất cảnh giác sao?”

 

Tôi cũng từng tự hỏi bản thân trong lòng.

 

Lâm Hiểu, tại sao sau khi bị đuổi khỏi nhà, mày lại dễ dàng đi theo Đoạn Kiều như vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận