Tôi Mang Thai Con Của Phản Diện

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tiểu Bảo, Tiểu Bảo!"

Trong khuôn viên đại học A, các nữ sinh bé trắng trẻo mũm mĩm như tượng ngọc, ai nấy đều hóa thành "dì kỳ quái".

nhịn mà đưa tay ôm trán.

Từ cô giúp việc xin nghỉ, đưa Tống Duy Thanh đến trường một chuyến, thì cảnh tượng cứ lặp lặp .

Một đứa trẻ hơn ba tuổi, trắng trẻo mềm mại, nhút nhát sát bên . Không nháo, trông ngơ ngác đáng yêu.

Tiểu Bảo đúng là sát thương bộ giới tính và lứa tuổi.

Suốt bốn năm đại học, giáo sư Tần – hơn năm mươi tuổi luôn quan tâm đến , lúc Tiểu Bảo chọc đến dứt:

"Tri Tri , con với cái thằng nhóc Tống Nghiễn Chi , nuôi Tiểu Bảo giỏi thật đấy."

Nghe , Tiểu Bảo càng ngọt ngào, ngoan ngoãn dụi bà, liên tục gọi:

"Bà ơi, bà ơi!"

cái dáng vẻ giả vờ ngoan ngoãn của thằng nhóc , khóe miệng nhịn mà giật giật.

"Thời gian trôi nhanh quá, mấy đứa năm nay nghiệp ."

"Vâng ạ, thật sự cảm ơn cô Tần chăm sóc bọn em suốt bốn năm qua."

Khi mang thai Tống Duy Thanh, chính cô là quyết đoán bảo cứ sinh con , việc học để tính .

Suốt những năm qua, cô cũng đặc biệt quan tâm đến cả gia đình .

"Ha ha ha, cô già , tương lai là của trẻ các em thôi."

Tiểu Bảo hình như hiểu , liền hô lên:

"Bà nội, xinh !"

"Ấy, ngoan quá Tiểu Bảo, bà hôn cái nào!" Giáo sư Tần vui vẻ, nắm lấy tay bé.

"Tri Tri, dẫn Tiểu Bảo chụp ảnh nghiệp cùng ."

Những khác mắt đều sáng rỡ. Không thể , chẳng ai thể cưỡng sức hút của một nhóc con đáng yêu mềm mại.

đám đông rộn ràng vui vẻ mắt, lòng dâng lên cảm giác ấm áp. Như thế , thật bao.

Chụp ảnh nghiệp xong, cả đám kìm phiên cào cấu Tiểu Bảo.

Dù ai cũng cố gắng giữ chừng mực, nhưng sức mạnh của một tiểu bảo bảo quá mức bá đạo. Đôi mắt long lanh to tròn, ngơ ngác như chú nai con lạc trong rừng. Làn da trắng nõn mềm mịn như trứng gà bóc.

Cuối cùng, khi lưu luyến rời , Tiểu Bảo nhà họ Tống biến thành một cây cải nhũn tội nghiệp.

"Mamaaaa ┭┮﹏┭┮"

Thằng bé dường như trách móc liếc một cái.

Vốn còn đang hả hê, lập tức mềm lòng:

"Ai da, cục cưng, vất vả cho Tiểu Bảo ! Bảo Bảo ngoan và đáng yêu quá nên ai cũng yêu thích con đó~ Mau nào, để mama ôm một cái~"

bước đến bế thằng bé lòng, hôn nhẹ lên má mềm như thạch:

"Tiểu Bảo , đây chính là phiền phức mà gánh vác đấy!"

Tình mẫu tử chỉ kéo dài ba giây, quả nhiên nhịn xa.

"Em đấy."

Tống Nghiễn Chi đến từ lúc nào, giọng ấm áp pha chút trêu ghẹo:

"Trêu Tiểu Bảo vui lắm hả?"

Tai đỏ ửng:

"Hứ, vui chứ! trêu càng vui hơn!"

Anh thuận tay xoa đầu , đón lấy Tống Duy Thanh:

"Tiểu Bảo hôm nay giỏi lắm nhé, ba chăm sóc thật ."

Thằng bé , đôi tai đỏ ửng, giống hệt :

"Tiểu Bảo là siêu hùng mà, tất nhiên bảo vệ mama !"

"Ha ha ha ha ha ha"

suýt đến ngất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/toi-mang-thai-con-cua-phan-dien/chuong-4.html.]

Ánh nắng xuyên qua tán cây lấp lánh, in lên bóng dáng hai cha con. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương vị đặc trưng của mùa hè.

"Đi thôi, Tri Tri."

Tống Nghiễn Chi bế Tiểu Bảo tiến lên một bước, thuận tay nắm lấy tay .

Gia đình ba dần dần khuất xa.

Chỉ còn tiếng ríu rít đọng nơi sân trường.

Tán cây rung rinh xào xạc, dường như vẫn còn văng vẳng thấy đôi câu:

"A Nghiễn, tới ?"

"Anh đến đón em mà, Tri Tri."

Tiểu Bảo hì hục ưỡn m.ô.n.g chui rúc ghế sofa.

bật ha ha, cầm máy liên tục trêu chọc thằng bé:

"Tiểu Bảo~ Tiểu Bảo giỏi quá ha ha ha!"

Dễ thương xỉu.

Nhìn nửa cái m.ô.n.g trắng nõn lấp ló trong khung hình, chợt nảy một ý tưởng.

Đợi Tống Duy Thanh lớn lên xem đoạn , đảm bảo thành "vết nhơ lịch sử".

Ha ha ha ha ha ha ha ha.

Tống Nghiễn Chi hai con nô đùa mặt, gọt táo. Gần đây mùa nghiệp bận tối mắt, may mà dự án mới bên công ty quỹ đạo.

"Tri Tri, cho em , táo nè."

gặm miếng táo ngọt lịm, lòng cũng ngọt theo.

"Tống Tiểu Bảo, táo ăn nha~"

Thằng bé xong sững một lúc, bĩu môi, đôi mắt nhanh chóng phủ một lớp sương mỏng:

"Ba ơi... Tiểu Bảo... Tiểu Bảo cũng thích ăn táo..."

Tống Nghiễn Chi suýt nữa ngất. Nhìn cục con đang dỗi sắp , dịu dàng dỗ dành:

"Tiểu Bảo ngoan nào, con xem, ba nhớ con lắm đấy, đang gọt cho con nè."

"Ừm... ạ, để ăn ."

Làm mà tim vẫn tan chảy vì đáng yêu. bước tới, ôm chặt cục cưng đang ngoan ngoãn ghế sofa.

"A Nghiễn, ba em liên lạc ."

Chắc là thấy rõ tiềm năng hiện tại của Tống Nghiễn Chi, hai vị phụ nhà họ Liêu – vốn xưa nay chỉ lợi lộc chủ động thiện.

"Tri Tri định thế nào?"

Quất Tử

Tống Nghiễn Chi cũng chẳng tỏ bất ngờ. Chuyện sớm muộn cũng tới.

Anh con gái rạng rỡ mắt, trong lòng dâng lên từng đợt ấm áp. Cũng nhờ năm đó nhà họ Liêu bỏ mặc quan tâm.

Nếu , những năm qua, e là chẳng thể như bây giờ. Cùng cô quen , thấu hiểu, đồng hành, yêu thương.

"Nói oán thì là giả, nhưng dù gì cũng là nuôi em lớn, ăn no mặc ấm. Em may mắn hơn nhiều ."

vuốt ve cục cưng ngoan ngoãn trong lòng:

"Sau nếu tiện thì giúp chút, còn chuyện khó khăn phiền toái thì cần cố."

Nhà họ Liêu mấy năm gần đây cũng chẳng phát triển mấy.

"Chỉ cần đảm bảo để họ an hưởng tuổi già là ."

Ánh đèn dịu nhẹ rọi lên hai con, tựa như phủ lên một lớp màn mỏng. Trong khoảnh khắc mơ hồ , Tống Nghiễn Chi như về thời cấp ba.

Trên sân thượng trường học. Thiếu nữ xinh đó, nhẹ giọng : "Cậu đừng sợ."

Mọi thứ dường như từng đổi.

Tri Tri, vẫn như , luôn khiến rung động.

Không, vẫn đổi.

Anh mỉm , thiếu nữ xinh đang đùa giỡn cùng nhóc con lanh lợi. Họ với một đứa trẻ vô cùng đáng yêu.

Và cô , từ qua đường trong đời , trở thành nguyện yêu đến trọn đời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận