TIỂU NGƯ NHI

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu nhị lúng túng, mãi mới đáp:

“Đại nhân minh giám, bọn tiểu nhân dạy, là mấy vị quý khách cứ nhất quyết bắt hát, ngày nào cũng đến... bọn tiểu nhân chẳng dám trái ý.”

Chu Linh Phong trầm giọng:

“Quý khách nào mà các ngươi dám đắc tội?”

“Là... là công tử nhà Trấn Bắc đại tướng quân, thích tiểu cô nương hát khúc xuân, ‘hương vị khác lạ’.”

Ta tức giận mắng:

“Đồ khốn, đúng là cái thằng nhãi quen thói kiêu căng! Già sinh con muộn, chiều hư thành thế!”

Ta bảo tiểu nhị mang giấy bút, mấy câu ca:

“Đem xuống, bảo cô nương đó hát đúng theo lời .”

Tiểu nhị liếc qua, mặt biến sắc:

“Ngư đại nhân... cái ...”

“Có chuyện gì, Chu đại nhân gánh.” Ta thản nhiên.

Tiểu nhị sang Chu Linh Phong, gật đầu:

“Ta gánh.”

Chẳng bao lâu, tiếng hát lầu đổi khác.

Chư công hãy ngừng đũa, tỳ hát một khúc.

Tiểu tỳ mười bốn xuân, tuổi đào chớm nụ.

Lang quân tuấn tú , tiểu nữ ngây thơ vụng.

Xa trông tưởng nho nhã, gần hóa vô .

Phụ là đại tướng, công huân kể chẳng xuể.

Nào ngờ hổ phụ sinh cẩu tử, đắm váy lụa hồng.

Tiểu nữ chẳng dám , xin chư công định luận.

Trời cao mắt tỏ, nhân quả chẳng dung ai.

Đức riêng chẳng giữ, công danh còn hoài?

Khúc hát dứt, lầu vang tiếng bàn ghế đổ ngổn ngang, theo là tiếng say khướt giận dữ:

“Con tiện tỳ! Dám chọc !”

Ta tựa lan can xuống, hỏi Chu Linh Phong:

“Chu đại nhân, ngài ném chuẩn ?”

Hắn liếc , uống cạn chén rượu, xách ly trống bước đến, cũng dựa lan can cùng .

“Cạch!” —

Một tiếng giòn vang, gã công tử ôm đầu kêu thét:

“Là ai?! Là ai đ.á.n.h bản công tử?!”

Chu Linh Phong nhận lấy chén trong tay .

 “Cạch!” —

 “Nhanh! Mau bảo vệ ! Mau lên!”

Phía nhất thời hỗn loạn, chẳng là kẻ nào gan lớn hô to:

“Nhìn kìa! Hắn sợ đến đái cả quần !”

Hai chén ném xuống, công tử nhà Trần lão tướng quả thật sợ đến ướt cả y phục.

“Các ngươi! Các ngươi là ai mà dám đ.á.n.h lén bổn công tử?!”

Ta đưa tay che mũi, nghiêng đầu chẳng buồn để ý.

Chu Linh Phong phe phẩy quạt, thong thả :

“Vị Ngư đại nhân đây chính là đương triều Thái phó, luận về chức vị, còn cao hơn phụ ngươi nửa bậc.”

Hắn nâng một lời, cũng thuận thế đáp :

“Cũng là nhờ Chu Thái sư Chu đại nhân đề bạt.”

Vừa lộ phận, tên công tử ngu xuẩn liền yếu giọng :

“Nhị vị đại nhân, vì đ.á.n.h lén tại hạ?”

“Đánh lén? Chưa từng chuyện .” Ta khẽ , thong dong đáp:

“Bản quan cô nương hát thật , kìm mà ném thưởng lên đài. Sao? Lẽ nào trúng ngươi?”

Chu Linh Phong đón lời, liếc cô nương đang hát, chỉ hai mảnh chén vỡ đất:

“Là Ngư đại nhân ban thưởng, còn mau nhận?”

Cô nương vội vàng quỳ xuống, nhặt mảnh sứ, run giọng :

“Tạ ơn đại nhân ban thưởng.”

Ta phất tay, bảo tiểu nhị dẫn nàng lên lầu.

Công tử chẳng dám đụng đến và Chu Linh Phong, cản đường cô gái :

“Khoan ! Ngươi hát khúc là hát cho ai ?”

Cô gái sợ hãi, dám , chỉ len lén .

Ta khẽ , thong dong :

“Bản quan cũng lấy lạ, chẳng là hát cho ai. Chu đại nhân học rộng hiểu nhiều còn chẳng , bản quan miễn cưỡng coi như đôi phần văn chương, cũng chẳng đoán . Hay là Trần công tử chăng? Ngươi xem, hát cho ai ?”

Bị khích mấy câu, lập tức nổi nóng:

“Ngư đại nhân định hùng trượng nghĩa, bênh vực cho con tiện nhân ?”

Ta bước lên, một cước đá thẳng bụng , giọng lạnh như băng:

“Ngậm miệng! Ngươi là thứ gì mà dám ăn như

Về hỏi phụ ngươi xem, dám với Ngư Diệu Nhân bằng cái giọng !”

Hắn ôm bụng kêu đau, ngẩn , dường như ngờ thật sự dám động thủ, mới gào lên như lợn chọc tiết.

Chu Linh Phong vẫn nhàn nhã phe phẩy quạt, lăn lộn đất, nhạt :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tieu-ngu-nhi/chuong-5.html.]

“Ngư đại nhân quả khí phách, ngay cả thể diện của Trấn Bắc Đại tướng quân cũng dám nể.”

Ta hừ nhẹ, nửa nửa thật, sang :

“Chu đại nhân chẳng sẽ đỡ cho ?”

Trần công tử kêu lăn, náo loạn cả Kim Thúy Lâu.

Hắn phịch xuống đất, quần còn ướt, giận dữ gào:

“Các ngươi! Các ngươi ỷ thế h.i.ế.p ! Ta về với phụ !”

“Ta khác ngươi,” khinh miệt, “ h.i.ế.p thì hiếp, chẳng cần mượn thế khác. Ngươi về với phụ , bảo Trần đại tướng quân năm xưa chiến trường, m.á.u vấy giáp, đầu chẳng cúi ai nửa phần, nay vì đứa con vô dụng như ngươi mà cúi đầu cầu — ngươi thấy nhục ?”

Ta giễu cợt, lời lẽ châm chọc từng câu:

“Chỉ hai cái chén dọa ngươi đến ướt quần, vô dụng đến thế thì bảo thích lén đến tửu lâu thiếu nữ hát dâm khúc. Còn chẳng màng cô nương là hoàng hoa khuê nữ

Đến thanh lâu, e là cởi quần  đòi ngươi trả tiền. Cái của nợ của ngươi, chẳng khi nào gãy, ai dám hầu hạ? 

Đừng bẩn thanh danh của ! Nếu là , kiếp quyết chẳng cưới vợ — kẻo đêm động phòng, cô nương nhà đến đứt ruột mất thôi!”

Ta mắng một chẳng nghỉ, Chu Linh Phong đợi mắng xong mới thong thả rót nước cho .

Tên công tử nước mắt lưng tròng, bò dậy khỏi đất, quát bọn a theo !”, lấy tay che hạ bộ, chật vật chạy khỏi lâu.

Còn cô nương đem nàng chuộc về phủ. Hỏi tên, nàng chẳng nhớ tên cũ, theo họ của ông chủ tửu lâu, gọi là Ngụy Lê.

Ta cái tên cũng , bèn giữ .

Ngụy Lê ngoan ngoãn hiểu chuyện, ít , việc nhanh nhẹn. Ta khuyên mấy rằng những việc nặng nhọc cần nàng động tay, nàng chỉ :

“Đại nhân với nô tỳ ân tái sinh, nô tỳ đời nguyện báo đáp.”

Những ngày đầu, nàng vẫn sợ, hỏi liệu Trần công tử tìm đến gây chuyện . Ta :

“Không , đỡ cho.” 

Thực Trần đại tướng quân là hiểu lẽ, tuy chiều con, song vẫn trái.

Một hôm ngoài trở về, thấy Ngụy Lê cầm khăn, bàn trang điểm mà ngẩn ngơ.

Ta gọi một tiếng, nàng giật lùi liền mấy bước:

“Đại nhân... nô tỳ chỉ thôi, lấy gì cả... nô tỳ sai .”

Ta gọi nàng đến, để nàng gương đồng. Nàng do dự một lát ngoan ngoãn theo.

“Là sơ suất, ngươi tuổi , vốn thích chưng diện.”

Ta chọn một cây trâm hoa cài lên tóc nàng:

“Cây hợp với ngươi, nếu thứ nào ưng ý hơn, cứ chọn. Những món của hợp lứa tuổi ngươi, mai dẫn ngươi phố, chọn vài món mới.”

Ngụy Lê mừng rỡ, thử hết cái cái khác, cuối cùng vẫn cẩn thận cất :

“Đại nhân, nô tỳ chỉ thử thôi. Đeo những thứ , việc bất tiện lắm.”

Ta thấy thương nàng hiểu chuyện, mà nàng luôn tự cho đủ.

Bỗng tiếng gọi:

“Sư phụ.”

Ta — là tiểu hoàng đế, lưng còn Chu Linh Phong.

“Hoàng thượng, Chu đại nhân.” Ta hành lễ, Ngụy Lê cũng quỳ xuống theo. Hành lễ xong, lẩm bẩm:

“Sao thông báo ?”

“Trẫm bảo bọn họ miễn truyền báo.” Tiểu hoàng đế , Ngụy Lê, hỏi:

“Nàng là ai?”

Ta : “Là mới nhận, tên Ngư Ngụy Lê.”

Hoàng đế gật đầu, chẳng gì thêm.

Ngụy Lê chẳng hiểu ý , song Chu Linh Phong thì rõ — tiểu hoàng đế là do cùng dạy dỗ từ nhỏ, còn lạ gì . Nhất định để mắt đến Ngụy Lê.

Ở Kim Thúy Lâu tiện, nhưng nếu là của Ngư Diệu Nhân, chuyện thành khác.

“Sư phụ, trẫm đến là thương nghị với một việc.”

Ta mỉm , đón lời:

“Chẳng Hoàng thượng về chuyện phong quan cho Huyền Trường Quân?”

Tiểu hoàng đế thoáng sửng sốt, mừng rỡ:

“Sư phụ quả thật liệu sự như thần.”

Ta vẫn

“Nếu chẳng việc , Chu đại nhân cũng chẳng vội vã theo bệ hạ đến đây.”

Hoàng đế :

“Nếu Huyền Trường Quân khiến ưa, trẫm sẽ điều địa phương nhậm chức.”

“Không cần.” Ta đáp, “Huyền Trường Quân quả là nhân tài hiếm , nên để kinh thành, lúc cần thể trọng dụng. Bệ hạ, dùng nên trọng tài, chớ trọng .”

Hoàng đế gật đầu:

“Sư phụ dạy đúng.” 

Ta liếc Chu Linh Phong, chậm rãi tiếp:

“Bệ hạ, nhất định là Chu đại nhân dùng lời ngon tiếng ngọt mà mê hoặc. Hắn chỉ mong phái Huyền Trường Quân càng xa càng , vì của y — Huyền Trường Toàn — động lòng với .” 

Nhắc đến Huyền Trường Toàn, hoàng đế :

“Sư phụ, nàng dung mạo tương tự, khó mà phân biệt.”

Ta kịp đáp, Chu Linh Phong thong thả xen :

“Đều là lời đồn chốn chợ búa, thần từng gặp qua, chẳng hề giống.”

Hoàng đế :

“Dẫu chỉ giống hai phần, ắt cũng là tuyệt sắc.”

Chu Linh Phong liền bật .

Hoàng đế hỏi:

“Thái sư cái gì?”

Cười khắp thiên hạ. Trừ Hoàng thượng , còn ai từng khen nàng xinh chứ!

Thái sư từng khen, hơn nữa còn khen chỉ một , ngài quên

Bạn cần đăng nhập để bình luận