Cổ bước đến, dùng ngón tay chỉ tầm của ngoài cửa. Rồi chỉ cây Nhân Sâm Quả bên ngoài : “Mỗi một quả Nhân Sâm Quả gọi là , đều cần vô trẻ con dược dẫn, luyện thành đan dược hình , cuối cùng biến thành Nhân Sâm Quả.”
“Ăn Nhân Sâm Quả quả thật sẽ trường sinh. ai sẽ quan tâm nó tạo thành từ sự hiến tế của vô sinh mạng chứ? Đây chính là điều cho ngươi . Muốn một sự kéo dài của sinh mệnh, lẽ cần sự hy sinh của bao nhiêu sinh linh.”
“Điều đang ngụ ý gì ?” Ta hỏi.
“.”
Lời của nó, mỗi đều chỉ khiến hiểu một nửa. Ta đột nhiên cảm thấy chút mệt mỏi. Tay cầm lấy quả tươi bàn, ăn ngấu nghiến. Vừa ăn lắp bắp với Cổ: “Ta tiếp tục con đường Tây du nữa. Còn về , g.i.ế.c lột da, tùy ngươi.”
Cổ nheo mắt hỏi: “Không cứu sư của ngươi ?”
Ta trả lời nó, kiên nhẫn ăn hết quả trong tay. Đến khi ăn sạch quả, lau miệng: “Không ý nghĩa gì. Bây giờ mới hiểu , Tam giới trong tay ngươi cũng chỉ như một món đồ chơi. Ngươi cần gì đến đây tiêu khiển . Giống như ngươi đây, việc đều lựa chọn. Cho nên ngươi gì, cứ tùy ý …”
Ta cầm một bình , ực ực uống cạn. Sau khi ăn uống no nê, ngả chiếc ghế chính, đợi lời tiếp theo của nó.
Trạm Én Đêm
11.
“Haizzz…” Cổ bất lực thở dài, dường như đang đối mặt với một đứa trẻ.
Một lúc , nó trầm giọng : “Quả thật còn quan trọng nữa, vì khoảnh khắc đó nhanh sẽ đến. Ta để ngươi con đường Tây du, cũng là tiết lộ từng chút một những bí mật của Tam giới cho ngươi. Ta hy vọng khi kết cục cuối cùng đến, một sinh linh của Tam giới thể những chuyện .”
Ta vốn đang lười biếng, lời thấy hứng thú: “À… sẵn lòng lắng , nếu ngươi .”
Cổ xuống chiếc ghế bên cạnh . Hai giống như cố nhân lâu ngày gặp . Sau đó, nó từ từ kể cho một câu chuyện: Người đời đều hai chuyện. Chuyện thứ nhất là Bàn Cổ khai thiên. Chuyện thứ hai là, con sinh mới tử.
thế giới ngay từ đầu đúng. Trước Bàn Cổ còn một thứ, đó là một Bàn Cổ chết, một cái xác. Mặt trắng môi đen, thật phàm nhân khi c.h.ế.t cũng là dáng vẻ .
Cho nên dẫn đến khởi điểm của Thế giới kỳ quái. Đầu tiên là Bàn Cổ xác chết, bao lâu , xác c.h.ế.t dần biến thành vật sống, mới Đại Thần Bàn Cổ thực sự.
Đại Thần Bàn Cổ khai mở Tam giới, biến thành vạn vật. Từ đó mới Người, Thần, Yêu, Quỷ, Tiên.
một điểm, Bàn Cổ ban đầu, là một t.h.i t.h.ể quái dị. Cho nên khi khai mở Thế giới, Thế giới cũng dần trở nên quái dị.
Sự quái dị giống như độc dược trong cơ thể con , từng chút một xâm chiếm Thế giới. Sau , ý thức của sự quái dị thức tỉnh và nhận . Ý thức quái dị tự xưng là Cổ. Nó cứu vãn Tam giới, cuối cùng nghĩ một cách...
Khởi động !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tay-du-chu-phat-thoi-rua/chap-8.html.]
Theo diễn biến bình thường, Thế giới ngàn lỗ trăm vết sẽ dần hóa thành hư vô. Lúc đó, dù mười Bàn Cổ cũng thể khai mở Trời Đất.
Cho nên Cổ mới nghĩ, chi bằng chính dùng lực lượng quái dị để đẩy nhanh sự diệt vong của Thế giới, hấp thụ những lực lượng , nắm Tam giới trong tay .
Cho nên nó chọn một vài quân cờ, đổi một vài chuyện. Sau , một đoàn thỉnh kinh nó tinh tâm lựa chọn, bước lên đường.
Một con khỉ biển ba ngày c.h.ế.t đuối.
Một cao tăng chuyển thế, từ khi sinh mang đến tai họa cho .
Và đáy Lưu Sa Hà, con quái vật ăn chín kiếp thỉnh kinh, dẫn đến trong cơ thể thêm chín nhân cách, ngày đêm hành hạ Sa Ngộ Tĩnh .
Còn ở Cao Lão Trang, trong ngày cưới thấy một con quái vật là mắt phượng. Cao Thúy Lan con lợn dọa, mà là những con mắt đó dọa sợ.
Đoàn đội Cổ cải tạo thành nguồn gốc của sự quái dị. Họ đến , ô uế đến đó.
Các nước phàm trần, Thiên Đình, Địa Phủ, biển cả, Linh Sơn, họ đến nơi, Tam giới cũng gần như họ ô uế bộ.
12.
Trong Đạo quán, thiếu niên thanh tú uống cạn ngụm cuối cùng, kết thúc câu chuyện.
Còn , kinh ngạc đến còn gì để !
Thì , thì tất cả những điều đều thao túng, chính chúng hủy diệt Linh Sơn, mang đến bất tường cho Tam giới!
“Cho nên mới , Thế giới bệnh .” Thiếu niên Đạo đồng nhàn nhạt .
“Vậy ngươi gì!” Ta vỗ bàn dậy, gầm lên đầy giận dữ.
“Ngươi Cửu Trùng Thiên và đáy biển sâu nhất là gì ? Ngươi sẽ thôi.” Thiếu niên đạo đồng dậy sửa sang đạo bào, ngẩng đầu lên bầu trời, lẩm bẩm: “Thời gian gần đến, nên .” Nói xong, bước thẳng về phía .
“Đừng !” Ta vội vàng đuổi theo cản , nhưng tay nắm , chỉ là một .
Giọng của Cổ truyền đến từ bốn phía: “Ta suýt quên. Dưới Long cung, ngoài một mảnh xương ngón tay út biến thành Kim Cô Bổng, còn một mảnh da mặt nhỏ của .”
“Ngươi là Bạch Long gì cả. Khuôn mặt trắng khổng lồ mà Phụ vương ngươi thấy, thật chính là bản thể của ngươi!”