Trước ngày đăng ký kết hôn, bạn trai cuối cùng cũng nhận được lời mời làm việc từ công ty lớn mà anh ta đã mơ ước từ lâu. Bà mẹ chồng tương lai cười đến mức không khép được miệng.
“Hân Hân này, sính lễ 180 ngàn tệ thì thôi khỏi chuyển nhé. Kết hôn rồi cũng là người một nhà. Cô nghe nói giới trẻ bây giờ chẳng còn hứng thú với mấy thứ phong kiến cổ hủ này nữa.”
“Con hỏi của hồi môn á? Nhà con nói sẽ có nhà và xe mà, cái đó nhất định phải mang theo rồi. À mà xe phải mua loại xịn một chút, hai đứa lái ra ngoài cũng có mặt mũi chứ.”
“Chỗ làm hiện tại của con là công ty tư nhân đúng không? Chỗ đó không ổn định đâu. Kết hôn xong thì nghỉ việc luôn đi. Phụ nữ ấy mà, tốt nhất là ở nhà chăm chồng dạy con.”
“Sinh con thì càng sớm càng tốt. Nhà cô không trọng nam khinh nữ, sinh cháu gái trước rồi sinh cháu trai sau cũng được. Chị gái có thể giúp trông em trai.”
...
Tôi trố mắt, há miệng không nói nên lời. Lẽ nào đây chính là cái mà người ta gọi là:
“Thanh kiếm đầu tiên sau khi lên bờ, trước hết chém người trong lòng”?
Cơn mê muội trong tình yêu nhiều năm qua bỗng chốc được chữa khỏi.
Sau khi chia tay, mẹ bạn trai gửi tin nhắn đến:
[Dương Hân, cháu và con trai cô đã chia tay. Số tiền con trai cô chi trong thời gian yêu nhau, làm ơn hãy chuyển khoản trả lại, tùy cháu có lương tâm mà trả.]
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ “tùy lương tâm mà trả” trên màn hình, rơi vào trầm tư.
Một lát sau, tôi cẩn thận gửi qua một mã nhận tiền 50 ngàn tệ và chân thành khen ngợi:
[Cô à, cô đúng là người “có gu”!]