16
Khi đưa đến bệnh viện, Phó Cảnh Trạm hấp hối.
Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu với cha nhà họ Phó, đưa thông báo cuối cùng.
Ông Phó chỉ nhíu mày, thèm Phó Cảnh Trạm thêm một nào nữa, trực tiếp rời .
Đối với ông , một thừa kế sắp c.h.ế.t còn giá trị, cần lãng phí thêm thời gian.
Dần dần, trong phòng bệnh chỉ còn một .
Phó Cảnh Trạm giường, thở yếu, những thiết phức tạp đang níu kéo sự sống cuối cùng của .
Miệng Phó Cảnh Trạm mấp máy, dường như điều gì đó.
"Gì cơ?" chu đáo cúi gần.
Dạ Miêu
bây giờ thể phát một chút âm thanh nào.
cúi đầu xuống, tóc dài rủ xuống, camera thể thấy biểu cảm của .
Chỉ Phó Cảnh Trạm mặt mới thể thấy.
cong môi, dịu dàng : "Đau ?"
Phó Cảnh Trạm trợn to mắt, trong mắt dần dần hiện lên sự sợ hãi.
"Anh cảm nhận cho kỹ cái cảm giác , dù cũng khó khăn lắm mới cho một cơ hội trải nghiệm sự đau đớn."
Ánh mắt như đang một kẻ điên.
"Tít..."
Trong phòng bệnh vang lên tiếng máy móc chói tai, thấy các chỉ đang sự đổi dữ dội.
Anh hiểu , tất cả chuyện đều do một tay sắp đặt.
Như là mãn nguyện .
17
dồn hết tâm trí việc học, đạt một điểm khá trong kỳ thi đại học, đó cũng bắt đầu dần học cách quản lý công việc của công ty, đàm phán hợp tác, chạy dự án, đưa quyết sách.
Kiếp cuộc sống kết thúc quá sớm, còn nhiều việc kịp .
Kiếp bù đắp một vài tiếc nuối.
Năm hai mươi bảy tuổi, lui về hậu trường, còn quản lý công việc của công ty nữa, trở thành chủ tịch của tập đoàn Thẩm thị, nổi tiếng trong giới kinh doanh là tâm cơ sâu sắc, tay tàn nhẫn.
chèn ép nhà họ Phó, thâu tóm nhà họ Lục, từng chút một giải tỏa mối hận thù cuối cùng trong lòng.
Những năm qua chỉ đến thăm Ôn Tĩnh một .
Cô đưa bệnh viện tâm thần, thể là nhà tù, chịu đủ dày vò.
Khi bước , cô đang ngây dại ngoài cửa sổ, hai má hóp , thần sắc tiều tụy, đôi mắt đầy tơ máu, ảm đạm vô hồn.
Ôn Tĩnh sống lay lắt những năm qua, cơ thể cô sắp trụ nổi nữa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-chinh-phan-cong-kiep-nay-khong-tha/chuong-8.html.]
Cô sắp xóa sổ.
Ôn Tĩnh phát hiện , đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt oán độc, giọng khàn khàn:
"Cô sống , đúng ?"
Không đợi , cô : " phục! Ông trời bất công với ! Dựa mà sinh mắc bệnh tim bẩm sinh. Bố bỏ rơi , cũng ghét bỏ . liều mạng để sống, để vươn lên. Là ông trời cho cơ hội , nó cho xuyên qua các thế giới để công lược nam chính, cướp đoạt vận khí của nữ chính! "
" tại ông trời để cô sống , tự tay phá hủy cơ hội ban cho ! Ông trời đúng là một tên khốn! "
", ích kỷ, nhưng chỉ sống, gì sai chứ?! Dựa mà sinh chịu khổ? phục! Nếu cho một cơ hội nữa, tin là sẽ thua! "
Ôn Tĩnh điên cuồng, định nhào tới.
cô mới động đậy, y tá lập tức đè cô xuống đất.
Ôn Tĩnh đất hề để tâm, khanh khách, khóe môi rỉ máu:
"Rõ ràng chỉ còn thiếu một chút, chỉ một chút nữa thôi, là thể trở về thế giới của , một cơ thể khỏe mạnh, còn ai vì thế mà ghét bỏ , thương hại , coi thường ."
"Những nữ chính đó thật ngu ngốc, vì đàn ông mà sống chết, chỉ xoay quanh đàn ông. những đàn ông đó để họ lòng, chỉ cần giả vờ đáng thương một chút là khiến họ trở mặt thành thù. Từ đó ai đáng tin cả, chỉ thể dựa chính ."
Chát một tiếng.
tát cho cô một cái bạt tai.
Trong lồng n.g.ự.c như một luồng khí uất, chằm chằm cô , gằn từng chữ:
"Sự bất hạnh của cô là do gây ? Là do em gái gây ? Nếu , cô dựa mà đổ hết lên đầu chúng ? Cô dựa mà cướp xác của em gái , chỉ để công lược một đàn ông?"
"Cô luôn miệng bất hạnh, nhưng ông trời cho cô cơ hội, để cô thể xuyên qua các thế giới mà sống lay lắt. Ngay cả loại ác nhân như cô cũng thể sống , tại thể?"
"Ông trời... ha ha ha..." Ôn Tĩnh đến chảy cả nước mắt: "Ông trời là cái thá gì, khống chế cả đời , cho hy vọng sống, nhưng hôm nay tự tay phá hủy nó!"
Dưới lầu truyền đến tiếng còi xe, cô đột nhiên ngẩng đầu, hằn học chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ:
"Nó quyết định cuộc đời của , chẳng lẽ còn quyết định cái c.h.ế.t của ?"
...
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, thờ ơ Ôn Tĩnh như phát điên, giằng khỏi sự khống chế của y tá, lảo đảo dậy, dùng hết sức bình sinh, gieo xuống từ cửa sổ.
18
tổ chức một đám tang muộn cho Thẩm Tĩnh.
lặng lẽ ngắm gương mặt em , em trong bộ quần áo sạch sẽ, đưa lò hỏa táng.
Nhiều năm đó, chỉ chuyên tâm sự nghiệp của .
Thỉnh thoảng những lúc rảnh rỗi cũng sẽ nhớ về quá khứ.
Nhớ về những kỷ niệm xưa với Thẩm Tĩnh, nhớ về lời cuối cùng của Ôn Tĩnh khi chết.
những điều đó còn quan trọng nữa.
Đời từng yêu ai, chỉ yêu quyền lực và tiền tài.
Nắm chặt chúng trong tay.