Muốn Tôi Ly Hôn? Không Dễ Vậy Đâu

18. Phiên ngoại – Niềm vui mới

Sau lần gặp gỡ vào Ngày của Cha, mỗi năm Tô Minh Xuyên đều gặp Tiểu Kim Hỉ vài lần.

Ban đầu tôi không yên tâm, sau đó cứ để anh ta tự đến đón.

Khi Tiểu Kim Hỉ lên bốn, tôi đưa con bé đi mẫu giáo.

Không còn việc gì làm ở nhà, tôi đi tìm một công việc.

Trở thành một chị gái kế toán xinh đẹp, giàu có, nuôi con một mình trong một công ty nhỏ.

Vì tôi thường xuyên mua trà sữa mời mấy cô gái trong công ty, nên các cô ấy rất quý tôi, suốt ngày ríu rít quấn lấy tôi.

Cuộc sống dễ chịu vô cùng.

Một lần, ông chủ của tôi cần giao dịch với một khách hàng người Đức, nhưng không ai trong công ty biết tiếng Đức.

Nhìn thấy ông ấy gấp gáp như Quan Công mặt đỏ, tôi nể tình đồng nghiệp, giúp ông ta một tay.

Rồi trong lúc tám chuyện, tôi lỡ miệng tiết lộ rằng mình biết tám ngôn ngữ, còn có vài kỹ năng lặt vặt khác.

Thế là…

Tôi bị ông ấy bắt đi công tác liên tục, thậm chí đi du lịch nhóm cũng nhất quyết kéo tôi vào chung đội.

Tiểu Kim Hỉ bắt đầu giận tôi, vì con bé cảm thấy tôi chỉ yêu công việc, không yêu con bé nữa.

Con bé tức giận đến khóc òa, tôi thấy vậy cũng không nỡ, bèn đệ đơn nghỉ việc.

Ông chủ ra sức níu kéo, thậm chí còn dùng sắc dụ dỗ.

Nhưng tôi tâm như sắt đá, lạnh lùng từ chối.

Chỉ tiếc là—

“Liệt nữ sợ đàn ông lằng nhằng.”

Vào một Ngày Lễ Tình Nhân, tôi gọi điện thoại.

Cho chồng cũ.

“Hôm nay anh rảnh không?”

Anh ta khựng lại, sau đó nói có, giọng hơi khàn khàn.

“Được rồi, đến đón Tiểu Kim Hỉ đi.

“Tôi đã hứa với con bé là hôm nay sẽ đưa nó đi công viên giải trí, nhưng đột nhiên có việc bận.

“Nó không chịu đi với ai khác, chỉ muốn anh.

“Anh đi với nó nhé?”

“Được.”

Khi Tô Minh Xuyên đến, nhìn thấy tôi trang điểm xinh đẹp, trong mắt anh ta thoáng hiện lên sự bất ngờ.

Tôi cười trong lòng.

Có khi nào anh ta tưởng tôi muốn quay lại với anh ta không?

Đúng lúc đó, Tống Khiên cũng đến, trên tay còn cầm theo một bó hoa.

“Thôi vậy, khỏi cần giải thích.”

Tôi nhận lấy bó hoa của Tống Khiên.

Quay đầu dặn dò Tô Minh Xuyên:

“Con bé đang thay răng, đừng cho nó ăn nhiều đồ ngọt.”

Anh ta không trả lời, chỉ im lặng nhìn chúng tôi.

Tôi trừng mắt với anh ta—đàn ông đúng là đáng ghét.

“Không muốn đưa con đi thì biến, tôi với Tống Khiên đi hẹn hò ở khu vui chơi cũng được.”

Tống Khiên không có ý kiến, anh ấy chìa tay về phía Tiểu Kim Hỉ:

“Kim Hỉ, lại đây với chú nào.”

Con bé chần chừ một chút, vừa định bước qua, Tô Minh Xuyên kéo lại.

Anh ta mỉm cười:

“Hai người cứ đi đi, hôm nay tôi sẽ đưa Tiểu Kim Hỉ đi khu vui chơi.”

Tiểu Kim Hỉ kêu lên vui vẻ, lập tức lao vào lòng anh ta.

Tô Minh Xuyên bế con bé lên, đi trước một bước.

Trên xe, Tống Khiên cười nhạt, hỏi tôi:

“Đó là chồng cũ của em à? Chẳng có gì đặc biệt, trông yếu quá.”

Tôi lườm anh ấy:

”Ừ, còn anh thì không yếu chút nào.

“Cả công ty đều nghe thấy mỗi khi anh mắng người ta!”

Anh ấy hơi xấu hổ, gãi đầu:

“Này, em yên tâm đi, anh không mắng em đâu.”

“Không sao, em có tiền, anh mà mắng em, em đá anh ngay, rồi tìm người khác hiền hơn.”

“Không cần đá đâu, anh sửa ngay mà…”

Đến hôm sinh nhật của Tiểu Kim Hỉ.

Tô Minh Xuyên đến tặng quà.

Ngoài ra, anh ta còn mang theo con mèo đã nuôi nhiều năm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/muon-toi-ly-hon-khong-de-vay-dau/18-phien-ngoai-niem-vui-moi.html.]

Anh ta nói:

”Bạch Nhược Vân có thai rồi, cô ấy sợ mèo ảnh hưởng đến thai nhi, không muốn nuôi nữa.

“Em có thể nhận nuôi nó không?”

Tôi nhận luôn cả mèo lẫn quà.

Tiểu Kim Hỉ thích vô cùng.

Nhìn con bé chơi đùa với mèo, tôi thấy đáng yêu quá, chụp ảnh đăng lên mạng xã hội, còn viết:

“Chào mừng thành viên mới trong gia đình!”

Tối đó, Tô Minh Lý lại gọi đến phàn nàn về Bạch Nhược Vân:

”Cô ta cứ ngày ngày làm loạn, không biết muốn gì nữa.

“Khó khăn lắm mới có thai, lại khóc lóc đòi phá.

“Thật điên rồ.”

Tôi hỏi khi nào cô ta bắt đầu làm ầm lên.

Tô Minh Lý đáp:

“Sau bữa tối.”

Cũng chính là lúc tôi đăng ảnh lên mạng.

Tôi vội xóa bài đăng, rồi đăng lại một bức ảnh khác, lần này là ảnh của Tống Khiên và Tiểu Kim Hỉ.

Vẫn viết:

“Chào mừng thành viên mới trong gia đình!”

Tôi và Tống Khiên quyết định kết hôn.

Sợ tài sản của mình ảnh hưởng đến tình cảm, tôi đề nghị ký hợp đồng tiền hôn nhân.

Ai ngờ, anh ấy kiên quyết từ chối.

Anh ấy nói:

”Ký gì mà ký.

“Em cứ lập một quỹ cho Tiểu Kim Hỉ, gom hết tiền và cổ phần mà bố nó để lại vào đó.

“Như vậy, anh không động được vào số tiền này nữa.”

”Nếu sau này có chia tay, cứ chia.

“Nếu anh có lỗi với em, chia bao nhiêu cũng đáng.

“Anh không dám hứa sẽ yêu em cả đời, nhưng hiện tại, anh yêu em vô cùng.

“Thậm chí anh không muốn tương lai em phải chịu bất cứ ấm ức nào.

“Cho nên nếu tương lai anh phản bội em, em cứ chặt đẹp anh một khoản.

“Đây này, d.a.o anh còn chuẩn bị sẵn cho em rồi!”

Tôi cảm động đến bật khóc.

Lại một năm nữa trôi qua.

Tiểu Kim Hỉ giờ đã học tiểu học.

Con bé học được món trứng xào cà chua trong tiết thực hành ở trường, nên quyết định nấu cho cả nhà nhân dịp Ngày của Cha.

Cả nhà tôi tận hưởng bữa ăn một cách nhiệt tình, hương vị cũng khá ổn.

Tôi hứng chí, đăng ảnh lên mạng xã hội để khoe.

Không ngờ, bài đăng này lại gây họa.

Tô Minh Xuyên say khướt, đứng trước cửa nhà tôi, gõ cửa dồn dập.

Anh ta đau khổ hỏi Tiểu Kim Hỉ:

”Tại sao năm nay con không chúc bố Ngày của Cha vui vẻ?

“Tại sao không nấu trứng xào cà chua cho bố?”

Tiểu Kim Hỉ mím môi, không nói gì.

Tôi và Tống Khiên chia nhau nhiệm vụ.

Anh ấy đỡ Tô Minh Xuyên vào phòng sách, còn tôi dẫn con bé về phòng ngủ.

Đợi cả hai bên đều bình tĩnh lại, tôi mới để họ gặp nhau.

Tiểu Kim Hỉ khóc òa, lao vào lòng Tô Minh Xuyên:

”Bố, con xin lỗi!

“Con tưởng bố chỉ yêu em trai, nên mới không để ý đến bố nữa…”

Tô Minh Xuyên đau lòng vô cùng:

”Không, là lỗi của bố.

“Bố đã lơ là con.

“Xin lỗi, Tiểu Kim Hỉ…

“Con mãi mãi là đứa con bố yêu thương nhất!”

Hai cha con hòa giải thành công.

Còn tôi, tôi còn phải dỗ dành ông chồng đáng yêu của mình. Dĩ nhiên, là trong phòng riêng của chúng tôi.

Để Tiểu Kim Hỉ quen với việc có em trai và biết yêu thương em, chúng tôi quyết định sẽ kiếm cho con bé một đứa em thật sự.

(HOÀN)

Bạn cần đăng nhập để bình luận