【Tôi ích kỷ, chỉ mong ít nhất trong lòng Lăng Thư, Tào Thanh Diêu có thể được ghi dấu sâu hơn chút.】
Đọc đến đó, tôi bỗng dưng ngẩn người.
Trong đầu vang lên đoạn hội thoại tối qua với Tống Dao Tuyết:
【Ơ? Tớ chưa từng dùng biển làm nền đâu nhé? Vòng bạn bè tớ từ đầu đến cuối đều là một ảnh đó, nhìn này… dễ thương không? Lăng Thư, sao hôm nay tự nhiên hỏi vậy? Khoan đã, Lăng Thư, Tào Thanh Diêu vẫn chưa tỏ tình với cậu à? Ôi trời ơi, mấy hôm nay ở đoàn nhìn cậu ta thẫn thờ suốt, tớ còn tưởng thất bại mất rồi, ai ngờ vẫn chưa tỏ.】
【Cậu không biết đâu, cậu ta thích cậu từ lâu lắm rồi.】
【Vậy nên, Lăng Thư à, cậu nói thật đi – em trai tớ có cửa không?】
Như bị ma lực thôi thúc, tôi để lại bình luận cho UP chủ:
【Đừng để bản thân phải hối tiếc. Nếu đã thích rồi, sao không thử thêm lần nữa? Biết đâu… người cậu thích cũng đang thích lại cậu đấy.】
Vài ngày sau, tôi kết thúc lịch trình và chuẩn bị về lại đoàn phim.
Vừa xuống máy bay, tôi liền nhìn thấy một chàng trai cao gầy, mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang, đôi mắt rực sáng như phát quang khi thấy tôi tại cổng đón.
Là Tào Thanh Diêu.
Thấy tôi xuất hiện, anh giơ tay vẫy rồi chạy nhanh đến bên.
“Chị!”
Anh dừng lại trước mặt tôi, hơi thở còn gấp vì chạy nhanh, nhưng nụ cười không giấu nổi của anh mang theo tình cảm dịu dàng, chan chứa yêu thương.
Hít sâu một hơi, anh cười nói:
“Chị, hôm ấy ở phòng nghỉ, em còn chưa nói hết.”
“Rất lâu trước đây, em từng tham gia diễn kịch ở trường và lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái, đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sau đó, em lén thêm QQ của chị, nhưng chị không biết đó là em. Em thấy chị trên QQ tự nhận là ‘fan chị gái’, thích nghe em gọi ‘chị’...
“Vì thế em vẫn luôn gọi chị là ‘chị’.
“Dù thực ra, chúng ta không khác biệt nhiều về tuổi tác.
“Thậm chí, so với từ ‘chị’, em muốn gọi tên chị nhiều hơn.
“Sau đó chị không dùng QQ nữa, em phải dò hỏi mới tìm được WeChat của chị.
“Em biết chị thích tất cả mọi thứ liên quan đến dâu tây, thích biển cả, cún con, thích chia sẻ cuộc sống thường ngày, thích xem Bilibili, mê cặp đôi… Vậy nên em cố ý đổi avatar thành chú chó nhỏ rơi xuống nước, like mọi trạng thái của chị, còn lập tài khoản phụ trên Bilibili, học dựng video, cắt ghép couple của chúng ta.
“Em yêu chị suốt tám năm.
“Tám năm, đủ để em hiểu hết những gì chị yêu ghét, đủ để kênh fanmade của em trên Bilibili vượt mười vạn lượt theo dõi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-ra-nam-minh-tinh-thich-toi/chuong-11-hoa-ra-nam-minh-tinh-thich-toi.html.]
“Tám năm, em chờ video couple của chúng ta đạt triệu view, chờ được hợp tác cùng chị, nhưng vẫn chưa dám mở lòng nói thích chị.
“Bởi vì em không chắc – liệu chị có thích em không.
“Em sợ sẽ trở thành gánh nặng với chị.
“Nhưng khi đã thân thiết, được gặp chị mỗi ngày, được trò chuyện, được nhìn chị cười… thậm chí nắm tay chị, cảm nhận nhiệt độ bàn tay chị, hơi thở của chị – em không thể chấp nhận quay lại làm ‘em trai’ bình thường của chị.
“Có nhiều người bảo em: phải can đảm, phải chủ động, phải tỏ tình rõ ràng hơn.
“Vì vậy, em muốn hỏi chị…
“Lúc này, Lăng Thư, chị có hiểu tình cảm của em không?
“Chị có đồng ý… không còn làm fan ‘chị gái’ nữa, mà trở thành bạn gái của em chứ?”
Tim tôi đập rộn ràng, như muốn vỡ tung.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt của Tào Thanh Diêu, thấy trong đó phản chiếu hình ảnh của mình – rõ ràng là… tôi đang tươi cười.
Tôi mở album trong điện thoại, tìm ra bức ảnh nền đang dùng làm ảnh bìa trên WeChat.
Bức ảnh gốc là khung cảnh ngang.
Nửa bên trái là bóng lưng tôi đứng bên bờ biển.
Nửa bên phải là một chàng thiếu niên áo trắng, gió thổi bay tà áo, anh cười tươi trước ống kính, nụ cười rạng rỡ và phóng khoáng.
Đó là bức ảnh tôi chụp khi đi du lịch biển sau kỳ thi đại học.
Trong ảnh – chính là Tào Thanh Diêu.
Đến khi tình cờ gặp lại anh ở trường, tôi mới biết anh nhỏ hơn tôi một khóa, là sao nhí chuyển sang học diễn xuất.
Sau này, anh trở thành “nam thần” trong lòng tôi.
Tôi luôn đắm chìm trong vai trò “fan mẹ”, “fan chị gái” và “fan bạn gái”, luân phiên thay đổi.
Nhưng vì không muốn mình trông như “fan cuồng”, tôi chỉ nói bên ngoài rằng mình là “fan chị gái” thôi.
Hôm nay đã là năm thứ bảy tôi thích anh.
Tôi nhìn anh, mỉm cười:
“Tào Thanh Diêu, đây là câu trả lời của chị.
“Quên nói với em… tình yêu ‘chị gái’ của chị đã biến chất lâu rồi.
“Giờ đây chị không phải fan mẹ, cũng không phải fan chị gái nữa – chị là fan bạn gái của em.”